Khi cảnh thực lẫn ảo đang đan xen lẫn lộn trong tâm thức Đăng Thiên thì một tiếng gọi từ đâu đó vang lên.
“Đăng Thiên, Đăng Thiên ..”
“Huynh đệ ngươi có dậy không thì bảo, sắp tới nơi rồi.”
“Đăng Thiên.”
“Hah ..” Đăng Thiên hắn cuối cùng cũng được đánh thức thoát ra khỏi mộng cảnh.
“Hah ..đến rồi sao ..hah.” Hắn hỏi trong khi không quên ngáp vài cái.
“Nhanh lên, ta đói muốn chết rồi.” Cửu Bàn than thở đồng thời cầm tay Đăng Thiên kéo ra khỏi xe ngựa.
Khung cảnh Vân Hương Thành cứ thế hiện ra trước mắt hắn.
Đầu tiên cảm giác của hắn là ..
Chói !
Thật sự rất chói.
Mùa đông đã tới rồi, ánh nắng mặt trời cũng trở nên hiu hắt để lại sắc màu u ám dọc ngang con đường. Nhưng khi tới đây màu sắc đó bị xua tan bởi sự tấp nập nhộn nhịp, ánh đèn sáng chói đến từ mọi phía tại nên một bức tranh này lấy màu sắc làm chủ đạo.
Trong bức tranh đó gang màu vàng và đỏ chiếm phần lớn đan xen cùng dòng người đang hối hả tấp nập tới lui. Tiếp đó là vô cùng vô tận của những dải màu khác nhau trên những bộ y phục của dân chúng bên đường.
Nhưng điểm nhấn trong bức tranh lại là không khí náo nhiệt không kém bình yên nối dài trên cung đường nhỏ hẹp hai bên nhộn nhịp những gian hàng buôn bán.
Không biết có phải do đây là một thành trì nổi tiếng về việc giao thương hay không mà ở đây chẳng thiếu bất cứ thứ gì.
Đầu đường là những cửa hàng phục trang, vải vóc các loại; khách chủ yếu là thiếu nữ nhóm người có nhu cầu cao về ngoại hình. Tiếp đến là những của hàng nông sản chứa đủ loại nguyên liệu khác nhau và cũng đặc biệt được ưu ái với lượng người đổ về khổng lồ.
Phải đi một quãng đường khá dài ta mới thấy điểm cuối cùng của chợ nông sản để sang với một khu vực tương đối ít khách. Ở đây số lượng cửa hàng không thể so sánh với khu trước nhưng bù lại mỗi cửa hàng đều được đầu tư tương đối chất lượng với số lượng khá lớn. Thứ hắn nói ở đây không gì khác chính là binh khí với số lượng lớn mẫu mã đa dạng, đặc biệt là chất lượng tương đối đồng đều. Tuy chủ yếu là những binh khí thông thường có chăng sẽ thêm một vài pháp khí nhất tinh đã qua sử dụng. Với hắn thì loại hàng này thật sự không đáng để dùng song với những thợ săn thông thường sự sắc bén của các loại pháp khí cấp thấp này thật sự rất hữu dụng.
Chưa kể giá cả ở đây tương đối là phải chăng. Dù sao chúng đều là những hàng không dùng đem bán lại. Tất nhiên hắn chỉ đang nói đến phần nhiều cửa hàng ở đây thôi, còn một số gian hàng lớn khác những binh khí tam tinh, tứ tinh cũng không phải là quá hiếm có.
Vừa rồi hắn còn nhìn thấy một thanh đao ngũ tinh được treo ngay giữa gian hàng bên kia. Dù rằng trên thân đã có nhiều vết tích của năm tháng nhưng giá trị của nó không thể xem thường được.
Đi càng sâu vào trong những tiếng ồn từng nhịp gõ vang xa.
“Keng, keng, keng ..”
“Keng, keng, keng ..”
Phía sau những cửa hàng binh khí là những lò rèn còn đang đỏ lửa. Những người thợ với cánh tay cường tráng đang vung từng nhát búa rất đều và liền mạch. Nhìn từng giọt mồ hôi đang tuôn dài trên trán họ có thể thấy công việc này khó khăn đến nhường nào.
Không ngờ tại một thành trì nhỏ bé như vậy lại có nhiều thợ rèn dày dặn kinh nghiệm như vậy. Chỉ cần nhìn những nhịp gõ búa đó thôi là có thể biết rằng họ đã dành cả nửa đời để theo đuổi con đường này. Một thời gian đằng đẵng không phải ai cũng có thể kiên trì được. Chỉ tiếc họ không bước trên con đường tu hành nếu có, trên thế gian đã có thêm nhiều luyện khí sư rồi.
Trong khi những làn khói từ lò rèn đang nghi ngút bay vào khoảng không hắn chợt nhận ra những mùi hương lạ thoang thoảng trong gió.
Dù không biết chúng là thứ gì song chỉ mới hít vào vài hơi dạ dày hắn đã không kiềm chế được mà sôi ùng ục lên.
Không sai được đây chính là mùi thức ăn tỏa ra ở ngay phía trước.
Bên cạnh hắn Cửu Bàn cũng đã sớm nhận ra hương thơm này, miệng cứ thế ừng ực nuốt nước miếng. Bụng hắn còn đang sôi sục đây thì tên này bình thường mới là lạ. Phải biết từ sớm đến giờ cả hai đều chưa cho thứ gì vào bụng.
Lý do ư. Nếu hắn ngủ bất chấp thì vị huynh đệ Cửu Bàn cũng đã giải quyết tất đống thức ăn của mình từ hôm qua rồi. Trong cảnh rừng núi hoang vu xe ngựa vẫn cứ thế bước tiếp bởi dù có háo ăn háo đói thế nào thì vẫn chẳng thể ngăn nổi một trái tim đang hướng về quê hương, hướng về mái nhà thân quen - một trong những lý do hiếm hoi nhu cầu của dạ dày chỉ đứng vị trí thứ hai.
Tình cảm thiêng liêng không phải chỉ hắn mà bất cứ ai cũng vậy thôi, kể cả Đăng Thiên. Nỗi nhớ, niềm khắc khoải bồi hồi trên con đường thân thuộc đã gắn với biết bao kỉ niệm thơ ấu. Trên bánh xe vô tình của thời gian con phố này chính nơi đã được hắn bước qua biết bao lần. Song mỗi lần đi tới đây cảm xúc mỗi lần một khác và lần này cũng vậy.
Những hoài niệm. ký ức lại một lần nữa thật nhanh ùa về đầy chân thực trong tâm trí của đứa con xa xứ.
“Đã 3 năm rồi.”
Như Đăng Thiên trước đây Cửu Bàn nhập môn vào đúng 3 năm trước, một ngày đông lạnh giá nào đó.
Nên nếu tính cả thời gian tu luyện cả hai bọn hắn chẳng hơn kém nhau bao nhiêu.
3 năm, 3 cái mùa đông đã đi qua, 3 lần địa cầu vòng quanh mặt trời, 3 cái 365 ngày,... rất nhiều cái 3 nữa song lại giống như 3 cái chớp mắt ngắn ngủi phút chốc đã qua.
3 năm trong tu chân giới thật ra còn chẳng đáng để kể nhưng với một thiếu niên còn chưa đến cái tuổi cưới vợ sinh con 3 năm vãn là rất dài a. ⅕ quãng đời của hắn đó.
Phút chôc đã qua rồi.
Dòng hoài niệm không ngừng rạt rào trong não hải để hăn có những cảm xúc khó mà diễn tả nổi.
Không biết vui hay buồn đây.
“Haiz ..”
…
Rất may hắn không phải Đăng Thiên, hắn chưa bao giờ là người thích đắm chìm vào hoài niệm cả.
Và không gian phía trước chính là thứ hắn muốn tới nhanh nhất có thể.
Tất nhiên rồi đây là nh..
không phải là nhà của hắn.
Dễ hiểu thôi đây chính là chợ thức ăn của Vân Hương Thành.
Không bàn cãi gì nữa đây chính là điểm nổi bật nhất của chiếc thành nhỏ bé này.
Ẩm thực ở đây vô cùng phong phú, đa dạng và đặc biệt là rất ngon. Đây chính là nơi đã sản sinh ra một ẩm thực gia như hắn.
Hắn không kiềm chế được nữa rồi.
Lúc này hắn chỉ muốn ôm trọn tất cả để nhét vào cái bụng “nhỏ bé” của hắn thôi.
“Gọi tất cả món ra đây.” Cửu Bàn tỏ ra quen thuộc nói.
Đây chính là điểm đặc biệt của phố ẩm thực nơi đây, mỗi cửa hàng chỉ phụ trách duy nhất một thức ăn và cũng chỉ phục vụ chỉ một chỗ. Nên chỉ cần an toạ như Cửu Bàn thì muốn chọn bất kỳ món gì đều được hết cả.
Thức ăn vì vậy mà linh đình kéo tới và như một lẽ hiển nhiên, chỗ chúng sắp tới chính là 2 cái dạ dày xẹp lép của huynh đệ hắn đây.
Phần sau chắc không phải nói rồi, cả hai đều say sưa đắm chìm trong ẩm thực mà mặc kệ những ánh mắt “hâm mộ” trước sức ăn khủng khiếp của cả hai.
Cũng phải thôi, cả hai đều là người tu thể năng lượng cần cung cấp luôn là rất nhiều nên đương nhiên sức ăn vì lẽ đó mà hơn đâu đó vài lần.
Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!!