Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 31 - Hỏa Thần Trư

Không tìm được điểm gì để chê cả. Đồ ăn ở đây đúng thật là rất ngon, chỉ cần được thưởng thức một lần thôi cũng khó lòng để hắn quên được.

Ở đây nguyên liệu chế biến chủ yếu là thịt, chẳng phải bò hay dê mà là những miếng thịt heo được chăn nuôi ngay tại chính nơi đây. Nguyên liệu thông dụng là thế song món ăn chốn này lại hương vị thơm ngon hiếm lạ. Miếng thịt được chế biến vô cùng đa dạng theo nhiều cách khác nhau như nướng, hầm, nấu cháo đến làm nhân bánh trái các loại.

Chúng tạo nên một bản giao hưởng của thức ăn, nơi mà mỗi món ăn đều có vị trí quan trọng tạo ra một giai điệu tuyệt đẹp khiến hắn bị mê hoặc không tìm thấy lối ra.

Vất vả đến đây thật không uổng chút nào !

Trong khi cả hai đang chìm đắm mải mê thì ở xa xa xuất hiện những tiếng xì xào to nhỏ.

“Các ngươi biết gì chưa.”

“Chưa.”

“Ta nghe tin có người thấy Hỏa Thần Trư.”

Nghe đến vậy cả đám người không khỏi xôn xao bàn luận, làm bầu không khí rôm rả hơn hẳn.

“Thật sao.”

“Không thể nào.”

“Đã 10 năm rồi chưa thấy a.”

“Ta vẫn không tin.”

Nam nhân đưa tin lên tiếng

“Tin hay không tùy các ngươi nhưng ta nghe được rằng có người đã chính mắt nhìn thấy nó ở phía Đông khu rừng.”

“Vậy sao.”

“Ta phải đi mới được.”

Người xung quanh nghe tin này đều không kìm lòng được nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc hướng theo phía Đông mà tới.

“Chúng ta được món hời rồi.”

Tiếng này không đến từ người dân ở phía trước hắn mà chính là từ vị huynh đệ ở ngay phía bên cạnh.

“...”

Hắn nghiêng đầu nhìn, hai mắt tỏ rõ vẻ khó hiểu,

“Đăng Thiên, người không hiểu rồi.” Cửu Bàn liền giải thích.

“Với ngươi Hỏa Thần Trư chi là một con ma thú Yêu Đồ cảnh không đáng nói nhưng với bọn ta nó như một vị thần may mắn vậy.”

“Nếu cuối năm, ai may mắn bắt được nó thì năm sau cả gia đình đều ấm no, mạnh khỏe, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, ..túm lại là nhiều điều tốt đẹp sẽ đến với ngươi.”

“...”

Đăng Thiên vẫn nhìn hắn với đầy vẻ nghi hoặc

Chỉ cần nhìn khuôn mặt Đăng Thiên lúc này thôi Cửu Bàn cũng biết trong đầu hắn đang nói những câu kiểu như “Người tu tiên như chúng ta còn tin vào mấy cái truyền thuyết kiểu đso sao.”

Biết vậy Cửu Bàn nói thêm.

“Thật ra thịt của Hỏa Thần Trư cũng rất là ngon ..”

Nói tới đây thôi Đăng Thiên chợt nhận ra mình hiểu lầm vị huynh đệ này rồi.

Một người như hắn làm sao có thể quan tâm đến mấy cái tục lệ đó chứ, chỉ có thức ăn mới là thứ may mắn cứu rỗi tên “mũm mĩm” này thôi.

Đăng Thiên không kìm được nở nụ cười với đầy ý vị.

“Ngươi cứ cười đi ! Chỉ có thực mới vực được đạo, phái ăn ngon thì mới có ngày đắc đạo được.” Cửu Bàn bĩu môi.

“Vị huynh đệ này ngươi có thể nói vị trí của Hỏa Thần Trư cho ta được không. Ta chắc chắn sẽ hậu ta ngươi.” Cửu Bàn vội vã hỏi một thợ săn ở phía trước.

“Là Chu công tử đó sao, ta thật có diễm phúc khi thấy ngài ở đây.”

“Thúc biết ta sao ?” Cửu Bàn vui vẻ hỏi..

“Haha, Chu công tử thiên phú tu luyện trác tuyệt tương lai làm nên việc lớn sao ta lại không biết được.”

“Vậy thúc có thể nói vị trí Hỏa Thần Trư cho ta được không ta chắc chắn sẽ hậu tạ.” Cửu Bàn lúc này đã chẳng thể chờ đợi được nữa rồi, chỉ cần biết được vị trí chắc chắn cháy sẽ bất chấp mà chạy tới đó.

“Công tử không cần nóng vội, ma thú như vậy không phải một vài thợ săn thông thường có thể bắt được.”

“Vậy ..”

“Theo thông tin ta nhận được nơi nhìn thấy nó cách đây 2 dặm về phía Đông ..”

“Cảm tạ.” Không đợi vị trung niên đó nói hết câu hắn vội ném bọc tiền rồi nhanh chóng rời đi.

Theo sau hắn Đăng Thiên vẫn một mực quan sát tỉ mỉ.

“Không cần về nhà ngươi sao ?”

“Không cần, lỡ nó bị ai bắt được thì tiếc chết mất.” Cửu Bàn không giấu nổi sự khẩn trương.

“Nó quan trọng với ngươi vậy sao.” Đăng Thiên tiếp tục hỏi.

“Không chỉ với ta mà mọi người ở đây đều vậy cả. Nó như một truyền thống vậy, đã ăn sâu trong máu làm sao bỏ được.”

“Ngươi tin ta đi, khi về chắc chắn chúng ta sẽ có một bữa thật ngon.” Cửu Bàn vẫn lạc quan tiến về phía trước.

“...”

Trong khi đó Đăng Thiên vẫn trầm lặng như đang suy nghĩ gì đó.

Do được nhận những đợt gió mùa Đông Bắc lạnh giá mà cả cách rừng cũng vì đó mà nhuộm sắc màu của sự trơ trọi, tiêu điều. Mưa đã ngừng rơi, sương mù cũng theo đó mà lõang dần, thứ duy nhất còn tồn tại chỉ là cái không khí ẩm ướt hòa cùng cái lạnh của khí trời.

Đã gần một canh giở trôi qua, với tốc độ của mình cả hai đã đến vị trí đó từ lâu rồi song thân ảnh của ma thú lại chẳng thấy đâu.

Trong tiết trời này, trên cánh rừng đã rụng lá việc tìm một con heo với màu sắc đỏ rực đáng ra phải rất dễ dàng hơn thế này rất nhiều.

Những suy nghĩ cũng theo đó đầy ắp trong đầu Đăng Thiên từ lúc nào. Hắn vốn định sẽ tận hưởng chuyến du ngoạn này một cách trọn vẹn nhất nhưng với tình cảnh thế này hắn e rằng mình không thể vô lo vô nghĩ được rồi.

Xung quanh vài trăm mét hắn không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu của sinh vật nào cả.

Điều này có thể hiểu cho tập tục của nhiều loài sinh vật vào những ngày cuối năm này động vật thông thường sẽ tìm nơi ở để tránh rét song điều hắn bận tâm là không hề có một thợ săn nào ở quanh đây.

Vì Hỏa Thần Trư là ma thú nên họ không dám mạo hiểm ?

Chắc chắn chẳng thể như vậy được.

Lý do ư.

Một thông tin được công bố rộng rãi như vậy không thể không thu hút thợ săn từ Hương Vân thành tới được.

Nhưng do chúng là ma thú ?

Lý do này có phần đúng nhưng chắc chắn không phải là tất cả, nhất là thông tin một loài vật rất quan trọng trong bản sắc con người nơi đây. Đã 10 năm không được chứng kiến, dù thận trong thế nào cũng khó lòng giấu được sự tò mò của mình.

Chưa kể theo hắn được biết mỗi một thành trì đều có lực lượng phòng vệ có chức năng ngăn chặn và loại bỏ những mối nguy tiềm tàn.

Cụ thể vào lúc này thì mối nguy đó chính là ma thú đã tiến gần thành ảnh hưởng tới an nguy của dân chúng trong thành song lại chẳng thấy bóng dáng của đội phòng vệ đâu cả.

Điều này cho thấy điều gì ?

Có thể khẳng định rằng thông tin được đồn thổi trong thành đơn giản là tin giả được đồn thổi.

Không ! Nói đúng hơn thì người truyền tin giả chắc chắn phải là một trong những thế lực lớn trong thành có khả năng điều khiển đội phòng vệ cũng như hướng đi của dư luận.

Là thế lực nào ?

Chắc chắn không ngoài 3 thế lực lớn nhất thành: Lâm gia, Chu gia và Đàm gia.

Điều hắn quan tâm ngay bây giờ đây là mục đích của kẻ đứng sau chuyện này.

Tin giả ..

Lôi kéo nhiều người tới ..

Không !

Hắn nhận ra mình vừa để lỡ một thứ gì đó.

Nguyên nhân cho sự đìu hiu ở đây có khả năng rất lớn không phải không có người tới mà có kẻ nào đó đã ngăn chặn điều này.

Để chứng minh cho luận điểm của mình Đăng Thiên lấy từ túi trữ vật một mảnh giấy. Trên nó khắc những văn tự có phần cổ xưa chạy dọc nó là các đường vân linh lực xen kẽ rực sáng.

Cửu Bàn bên cạnh nhận ra trên mảnh giấy có khắc chữ “ m”.

Đúng vậy đây chính là truyền âm phù.

“Đăng Thiên ngươi làm gì vậy.” Thấy Đăng Thiên đang nheo mắt đăm chiêu, Cửu Bàn tò mò hỏi.

“Ngươi xem đi.” Đăng Thiên liền ném mảnh giấy về phía hắn.

Cửu Bàn vội đón lấy rồi truyền linh lực vào trong.

“..Không dùng được ?” Cửu Bàn hỏi.

“Đúng hơn thì có kẻ nào đó đã niêm phong sóng âm ở đây rồi.”

“Kẻ nào ?” Cửa Bàn hai mắt tái nhợt hỏi.

“Không biết ! Nhưng chắc chắn không có ý tốt gì.”

“Giờ làm sao ?” Cửu Bàn lo lắng.

“Chạy !”

Nói đoạn Cửu Bàn nhanh chóng theo sau bóng lưng Đăng Thiên.

Dưới một gốc cây to ở đâu đó trong khu rừng.

“Lão Đại xuất phát chưa ?”

Nữưng thân ảnh áo đen đang chờ lệnh thân ảnh trước mặt.

“Cách âm trận thế nào rồi.”

“Đã xong.”

“Vậy tới giờ săn rồi.”

Trong lớp vải đen trùm kín là nụ cười quỷ quyệt khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Từng hắc bào cứ thế biến mất hòa vào cái nét âm u vốn có của mảnh rừng.

Các đạo hữu nhớ like, share và đề cử truyện của ta a !!!

Bình Luận (0)
Comment