Trước mắt hắn là 3 thân ảnh kín mít, từ chân đến tóc đều một màu đen xịt song chẳng ai chẳng dám cười cả.
“...”
“...”
Không gian phủ một màu nặng nề, mọi thứ thoáng chốc bị sự yên lặng đè nặng tất cả.
Hai bên không nói một lời nhưng áp lực vẫn theo đó mà lớn dần.
Không ! Không thể tình cảnh này xảy ra được.
Đăng Thiên nhận ra nếu tiếp tục như vậy hắn và Cửu Bàn sẽ bị thứ áp lực vô hình này đè nén đến mức không thể phản kháng, đồng nghĩa với việc cả hai đang bó tay chịu trói vậy.
Chắc chắn Đăng Thiên hắn không để điều này xảy ra.
Hắn luồn tay vào cán thanh đao ở ngay bên hông.
“Đừng phản kháng, ta nói tên gầy người đó.” Bất chợt một trong ba tên lên tiếng.
“Mục tiêu của ta không phải ngươi mà là tên mập kia. Chỉ cần ngươi nghe lời ta sẽ tha mạng cho người.”
Cửu Bàn nghe thấy đó mặt cắt không còn một giọt máu, sợ hãi là điều duy nhất tồn tại trong đầu vào lúc này.
“Đừng suy nghĩ nhiều, điều người cần làm chỉ rời khỏi đây thôi”.
Thấy gương mặt thiếu niên đó xuất hiện những giao động hắn tiếp tục buông lời.
“Đúng vậy, ngươi chỉ cần lui về phía sau bỏ mặc huynh đệ của mình ta sẽ cho ngươi cơ hội sống.”
Cửu Bàn nghe thấy vậy không khỏi quay đầu sang bên cạnh nơi vị huynh đệ kết nghĩa duy nhất của hắn vẫn còn đang đứng đó. Hắn chỉ ngước mắt nhìn chờ đợi hành động tiếp theo của Đăng Thiên đầy vẻ chờ mong.
Ở phía ngược lại vị huynh đệ của hắn đã bắt đầu có một cuộc chiến tranh tư tưởng. Dù cố tình hay vô ý Đăng Thiên vẫn băn khoăn về lựa chọn có hay không, đi hay ở lại của mình. Biết làm sao chứ, gì đi nữa hắn cũng chỉ là con người, hắn cũng biết sợ cái chết thôi.
“...”
Thời gian lại một lần nữa nín lặng để chờ đợi quyết định của hắn.
Về cơ bản, trong tâm trí hắn được chia làm hai thái cực đang đấu chọi gay gắt với nhau. Lý trí đương nhiên là chọn rời đi để toàn vẹn tính mạng của mình còn con tim một mực muốn ở lại cũng sống chết với vị huynh đệ này.
Thường thì hắn sẽ lựa chọn theo lý trí vì con tim ngày thường đều toàn những suy nghĩ ngu ngốc, ấu trĩ. Nhưng có lẽ đây là một trong lần hiếm hoi hắn tin vào con tim, rằng nếu rời khỏi đây vào lúc này chắc chắn hắn sẽ hối hận cả đời.
Vào những lúc không chắc như vậy điều hắn hay làm là nhớ về lý do bắt đầu. Mục đích ban đầu của hắn khi bước trên con đường này là gì ?
Hắn muốn sống không phải hối tiếc, muốn sống đúng như những nguyện vọng mà gia gia để lại, hắn muốn sống thật tốt. Và từ khi bước trên con đường này sư phụ và vị bằng hữu này chính là người đã cứu rỗi cuộc đời của hắn, để hắn thấy việc tu hành là có ý nghĩa, hắn tu hành vì biết mình có thứ cần phải bảo vệ.
Những con người bước đến để hắn thấy cuộc đời còn tươi đẹp biết bao.
Thời gian hắn suy nghĩ lâu như vậy tất nhiên không phải để chọn lựa đơn, giản hắn muốn thuyết phục chính lý trí của mình ..bằng một kế hoạch.
Một kế hoạch thường bắt đầu bằng các ý tưởng được nối dài liên tiếp tạo thành một tư duy mạch lạc. Và điều đầu tiên để tạo ra những suy nghĩ mạch lạc chắc chắn là trên cơ sở các luận điểm điểm đúng đắn.
Đầu tiên, nếu rời đi hắn tin rằng đối phương không đời nào buông tha cho hắn dễ dàng như vậy; nhất là sát thủ - một công việc đòi hỏi sự kín kẽ, cẩn thận. Đối phương chắc chắn không muốn bất kỳ biến số nào trong kế hoạch của mình nên chúng chẳng ngại gì không giết hắn cả.
Thứ hai sau khi bình tĩnh suy xét hắn nhận ra một nghịch lý, đáng ra với sát thủ thông thường sẽ chẳng ai nhiều lời với con mồi của mình cả. Điều này nên được giải thích bởi một lý do duy nhất: đối phương đang không chắc có thể “xử lý” cả hai một cách nhanh gọn. Hay nếu nghĩ một cách tích cực hơn, cơ hội chiến thắng của hắn trong trận đấu này vẫn là có.
Thứ ba sao ..hắn vừa nghĩ ra một kế hoạch không tệ !
...
“Tên kia ta nghĩ lại rồi, ngươi bỏ túi trữ vật của tên mập xuống sau đó mới được rời đi.” Đối phương đã không thể kiên nhẫn được nữa.
Đăng Thiên chợt tỉnh giấc trong những dòng suy nghĩ của mình, ngước lên nhìn đối phương sau đó lại quay sang nhìn Cửu Bàn. Hai tay hắn nắm chặt như đang diễn tả cảm xúc rối bời của hắn lúc này.
Đối diện với ánh mắt chăm chăm của huynh đệ của mình Cửu Bàn vẫn đứng im như tượng sẵn sàng chấp nhận bất kỳ quyết định nào của hắn. Hai tay buông lỏng, chân cũng ngừng run, đôi mắt nhắm chặt tỏ ý đã buông xuôi. Nói Cửu Bàn liều chết chiến đấu với đối phương còn được chứ với vị huynh đệ thật sự hắn không thể rồi.
Đăng Thiên đôi mắt tràn đầy ý vị tiến về phía hắn, từng bước rất chậm làm tim hắn như muốn ngừng đập.
Vị huynh đệ tới gần, cách hắn chắc chỉ còn vài ba mét. Đôi mắt vẫn vậy tràn đầy ưu sầu mà thường ngày hắn không được thấy.
“Ngươi đến lấy đi.” Cửu Bản giơ hai tay lên trời ngỏ ý đầu hàng.
Đăng Thiên trầm tư một lúc lâu chẳng nói gì cả.
“Đừng lề mề nữa có tin ta giết ngươi luôn bây giờ không ?” Một tên trong số chúng mất kiên nhẫn nói.
Nghe vậy, Đăng Thiên đành bước từng bước chậm chạp tiến gần. Khi cách Cửu Bàn chưa tới một mét hắn cúi thấp xuống tháo đai lưng nơi đang treo túi trữ vật của huynh đệ hắn.
“Bộp ..”
m thanh vang tới đúng lúc chiếc túi chạm phải mặt đất,
Ba tên áo đen giờ cũng vì vậy mà dãn ánh mắt của mình dù sao mọi chuyện đã trở nên dễ dàng với chúng rồi.
Chỉ lúc này đây có phải do chúng quá tập trung vào chiếc túi trữ vật kia không mà đã không để tâm đến biểu cảm Cửu Bàn hiện tại, thay thế khuôn mặt bi thương vừa rồi hắn đang cố giấu nụ cười của mình.
“Xoẹt ..”
Nhanh như chớp một ám tiễn từ ống tay Đăng Thiên bay vào đội hình của đối phương.
Cả ba đều bất ngờ trước hành động của hắn song chúng vẫn đủ tỉnh táo để tránh thoát sang hướng khác.
Đáng tiếc rằng đó cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Lao nhanh về phía trước hắn dùng thanh đao đã cầm chặt từ lúc nào tấn công một tên áo đen.
Như dự đoán hắn bị đòn tấn công của Đăng Thiên làm cho choáng váng chỉ còn cách chật vật đón đỡ. Nhưng Đăng Thiên đã chủ động tấn công thì làm sao cho hắn cơ hội chống được cơ chứ..
Ý cảnh chồng vào đao pháp cứ thế cuộn cuồn tung bay tạo ra biết bao vết thương lớn nhỏ.
Đòn ám chiêu vừa rồi mục đích duy nhất chính là chia tách đội hình đối phương, cụ thể là tách tên này - kẻ yếu nhất trong 3 tên ra khỏi 2 tên còn lại. (Ngay từ khi cả ba xuất hiện hắn đã để ý tới thân pháp của tên này có phần chậm chạp hơn cả, thân thể sau một quãng đường đã có phần mệt mỏi: đây chính là mục tiêu hoàn hảo trong lần tốc sát này của hắn.)
Và hiện thực đã chứng tỏ lựa chọn của hắn là đúng.
Tuy nhiên đồng đội của hắn đâu dễ dàng để Đăng Thiên đạt được mục đích của mình.
Sau thoáng chốc có hơi bất ngờ chúng đã lấy lại tình thần nhanh chóng tấn công về phía Đăng Thiên.
Ngược lại Đăng Thiên không thể quay lưng đón đỡ bởi khả năng rất lớn cơ hội chiến thắng của hắn sẽ bị tuột khỏi tầm tay.
“Chengg ..”
Bất chợt một vầng hào quang màu thổ nhưỡng bao bọc phía sau Đăng Thiên cản trở hết thảy sát thương.
Người làm điều này không ai khác chính là Cửu Bàn.
Các đạo hữu nhớ like, share và đề cử truyện của ta a !!!