Một nén hương trước.
“Pháp khí phòng ngự sao. Hình như ta có một món.” Cửu Bàn gãi đầu nói.
Từ trong túi trữ vật của mình hắn lấy ra một đồng tiền xu cổ, bên trong nồng đậm linh khí thổ hệ.
“Hậu Thiên linh bảo sao ?” Đăng Thiên nhìn thấy không khỏi bất ngờ nói.
Cũng dễ hiểu thôi, ở cảnh giới hiện tại việc có một pháp khí phòng ngự mạnh như vậy chẳng khác nào có thêm 1 cái mạng cả. Nếu đối phương là Linh Đồ cảnh, thậm chí là Linh Sĩ cảnh chưa có pháp khí trên người thì rất khó có thể xuyên qua lớp phòng ngự này.
Đây có thể nói là tin vui duy nhất mà hắn nhận được kể từ đầu tới giờ.
“Nhớ để kĩ trong người, không lâu chắc chắn sẽ cần nó.”
…
Thoáng chốc Cửu Bàn nhớ lại lời Đăng Thiên nói trước đó, .. chỉ là dù có muốn tin tưởng lớn hơn nữa thì sự thật vẫn đang tiếp diễn ngay trước mắt hắn. Người duy nhất hắn gọi là huynh đệ giờ đây có lẽ đã đầu hàng trước nghịch cảnh và có lẽ đây là lần cuối cùng hắn còn được nhìn thấy vị huynh đệ này đây.
Trong hắn giờ này còn rất nhiều những điều muốn nói, những cảm xúc có phần rồi bời, có sợ hãi, có mong chờ có cả đau, cả hận nữa còn cả tiếc nuối cả một chút thất vọng nữa. Hắn rất muốn mắng muốn trách thiếu niên trước mặt, muốn cho hắn biết rằng chúng ta là huynh đệ mà sao ngươi..
Sau đó hắn lại bùi ngùi tiếc nuối, lời muốn nói cũng chẳng thể nào cất ra được. Dù sao thiếu niên này cũng là huynh đệ hắn, cũng là hai kẻ hứa sẽ chết cùng nhau. Song bởi vì hai chữ huynh đệ đó hắn sẵn sàng đón nhận tất cả, có lẽ ai đó sẽ bảo hắn khờ dại, giang hồ hiểm ác có mấy ai được gọi là tình thân.
Đăng Thiên ngươi không sai ..có lẽ người duy nhất sai là ta thôi.
Do hắn quá tin tưởng ..
Hắn duỗi hai tay lên như đầu hàng chính thực tại..
…
Thiêu niên đó tới gần, hai mắt nhìn hắn thật lâu, ánh mắt có chút u buồn.
Không hiểu có phải hắn quá ngây thơ không mà khi nhìn ánh mắt đó hắn vẫn một mực tin tưởng đầy mù quáng..
Chuyện gì rồi cũng đến, thiếu niên tới gần hướng tới túi trữ của hắn.
Cửu Bàn hắn giờ này đã chết rồi ! (còn gì đau hơn việc người tin tưởng nhất lại phản bội niềm tin của mình)
Hôm nay là một ngày đẹp, đáng ra là như vậy; chỉ tiếc trong áng mây trời giờ này còn đọng những giọt buồn hắt hiu.
Nhắm đôi mắt lại, cố cảm nhận tiếng gió đang rì rào bên tay hắn bồng thấy buồn ..
Cười.
Đúng vậy, hắn thật sự rất muốn cười lúc này không phải vì buồn mà vì hắn bị làm cho phải buồn cười.
Bởi hắn cảm nhận được một âm thanh đang phát ra từ bụng hắn.
Tất nhiên bụng hắn chắc chắn sẽ không kêu vào thời điểm quan trọng như này.
Thứ tạo ra âm thanh đó lại đến từ Đăng Thiên.
Cửu Bàn chợt nhận ra có điều gì đó rất lạ.
“Ngươi có ..thấy ..ta viết gì ..không ..”
Hắn bừng tỉnh khí nhận ra Đăng Thiên đang cố gắng viết đó lên trên bụng mình. Đăng Thiên đang nói chuyện abwngf ám hiệu với hắn.
“Nếu nhận ..thấy ..thì thờ dài ..một tiếng ..”
Nhận thấy ám hiệu của Đăng Thiên hắn vội vàng thở một hơi sâu.
“Tốt.” Nhận thấy Cửu Bàn cũng hiểu ám hiệu của mình Đăng Thiên không khỏi vui mừng.
“Ta chuẩn bị ..phản công ..”
“Ngươi ..yểm trợ ..”
Tới đây Cửu Bàn hắn không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào đây, hắn chẳng khác nào được sống lại một lần nữa vậy.
Mừng rỡ, hạnh phục, phấn khích rồi tự trách đều có đủ.
Chỉ là không đợi cảm xúc của hắn kịp bình ổn thì Đăng Thiên đã nhanh như cắt tấn công từ lúc nào rồi.
Nhận ra điều mình cần làm, Cửu Bàn vội lấy đồng xu cổ từ trong ngực ra nhanh chóng tiếp viện cho vị huynh đệ duy nhất của mình.
“Chenngg ..”
“Cửa Bàn ! Trông cậy vào ngươi.”
“Cứ để ta !!!” Cửu Bàn sảng khoái nói.
Trên tay hắn là pháp khí được sự phụ đich thân trao, Cửu Bàn hắn tự tin có thể hoàn toàn đón đỡ mọi đòn tấn công của đối phương.
Phía bên kia Đăng Thiên đang hoàn toàn làm chủ được tình hình.
Với đao pháp của mình hắn tự tin vung những đường đao mạnh mẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội tránh thoát.
Thấy tình hình trước mặt đối thủ sao có thể chờ chết được, từ trong ngực áo hắn lấy ra một tấm bùa lam sắc.
“Lam phù.”
Một loại phù phòng ngự khá phổ biến trong giới tu chân.
Ngoài đặc điểm giá rẻ, dễ kiếm ra thì chúng còn khá được việc nữa. Nhất là trong những tình huống nguy cấp như hiện tại, chỉ tiếc nhược điểm lớn nhất của nó chính là quá tốn linh lực.
Đối mặt với lớp màng phòng vệ của linh phù, hắn vẫn tự tin đương đầu với đao ý của mình. Không phải Đăng Thiên hắn xem thường đối phương mà hắn biết chắc mình có thể làm gì.
Từng mũi đao sắc lẹm được chồng đao ý của hắn không phút giây nào ngừng ngơi; liên tục công phá lớp phòng thủ duy nhất của tên áo đen này.
“Kenngg, kenngg, kenngg ..”
“Kenngg, kenngg, kenngg ..”
Chuyện gì đến rồi cũng đến,
“Tách.”
Trên lớp phòng ngự lam sắc xuất hiện một vết nứt.
Và nó là tiền đề cho nhưng vết nứt khác.
Chúng nhiều dần, nhiều dần ..
Rồi khi đến giới hạn của mình nó cũng nhanh chóng vỡ ra.
“Xoẹt.”
Ngay khi màng lam sắc tan thành mây khói một phi tiêu bất ngờ nhắm về phía Đăng Thiên.
Nhưng đáng tiếc người bất ngờ không phải hắn.
Như đã chuẩn bị từ trước, hắn dễ dàng lách mình tránh thoát. Sau đó đáp trả đối phương bằng một đường đao sắc bén.
Dòng máu đỏ đổ xuống, một mạng người cứ thế ra đi.
Do chính hắn ra tay.
Thân ảnh áo đen nằm như thế chứ không từ từ biến mất theo thời gian.
Điều này để hắn một lần nữa nhân ra đây là ..thế giới thực.
Và hắn chính là người giết kẻ này.
Không phải như trong mơ ..
…
Phút chốc hắn cảm thấy hối hận ..không vì bất cứ lý do nào cả.
Có thể trong mơ hắn đã trải qua cảm giác tước đi một mạng sống một cách chân thực nhất không biết bao nhiêu lần rồi. Song nó chẳng thể phủ nhận đây là lần đầu tiên hắn giết người.
Một cảm giác rất khó tả: thỏa mãn rồi sợ hãi, lo lắng và cuối cùng là trĩu nặng.
Hắn tạm thời không thể nghĩ bất kỳ lý do nào có thể thỏa lấp tâm trạng của hắn vào lúc này.
Không bất cứ lý do nào.
Nhưng hắn cũng không thể mắc kẹt mãi trong dòng cảm xúc này được, hắn còn nhiều việc cần phải làm.
“Đăng Thiên, lão tử sắp hết hơi rồi !”
Một tiếng gọi từ đâu vọng ra và như một lẽ hiển nhiên hắn được nó làm thức tỉnh.
Lao nhanh về phía tiễn gọi, hắn nhanh chóng quay lại cuộc chiến của mình.
Không phải tiếng gọi đó có sức mạnh thần kỳ gì cả mà đơn giản hắn đã thành công dẹp mớ hỗn độn trong đầu để tập trung vào trận chiến này.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt, ..”
Hàng loạt phi tiêu lao nhanh về phái Đăng Thiên.
Với tốc độ xuất đao của mình hàng loạt phi tiêu đều được hắn đón đỡ gọn ghẽ.
Chỉ là đợt tấn công không vì thế mà dừng lại.
“Chenngg ..”
Một đao chém tới nhanh chóng được hắn tiếp đón.
“Rầm ..”
Đăng Thiên tung một cước đẩy lùi đối phương, sau đó nhanh chóng tiếp đón một bóng đen ở phía sau.
“Chenngg ..”
Đúng vậy hai tên sát thủ đã đối mục tiêu từ Cửu Bàn sang hắn.
Cũng phải thôi, với pháp bảo phòng ngự như vậy vị huynh đệ hắn chẳng khác gì con rùa chui vào mai vậy. Việc chọn đối tượng khác là lựa chọn đúng đắn mà bất kỳ sát thủ có kinh nghiệm của sẽ làm. Chưa kể với thực lực của hắn đã được thể hiện ngay vừa rồi. Nói không ngoa hắn đã là cái gai lớn trong mắt mà chúng nhất định phải diệt trừ.