Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 35 - Trận Chiến Đầu (2)

Người luyện đao có hai thứ nhất thiết phải có: đao và ý. Giống như một con người phải có phần thân thể và tinh thần đao pháp cũng tương tự. Hai thứ đó bổ trợ lẫn nhau như chân trái với chân phải vậy, thiếu một trong hai chẳng ai gọi đó là đao pháp cả. Đao là thân, là đao chiêu là phần cơ sở còn ý là ý cảnh là ý niệm mà mỗi người đưa vào trong đao thức của mình, là tôi cá nhân, cái hồn mà một đao khách muốn truyền đạt.

Cũng như Đăng Thiên lúc này đang gào thét trong từng đường đao của mình.

Từng mũi đao điên cuồng chém tới cản trở thế đôi công của hai tên áo đen.

Dù đao pháp của cả hai không tệ chút nào song khi đối mặt với đao chiêu của thiếu niên này bọn chúng đều không thể không bối rối.

“Ý cảnh ?”

Một tên trong số chúng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Không ngờ, một người trẻ tuổi đã có ý cảnh sớm đến vậy.”

Đối chiêu với hai người song lại không chịu thua thiệt một chút nào.

Có cả đao lẫn ý, cùng cảnh giới có mấy người địch lại. Chỉ tiếc là bọn hắn cũng không gỏi dùng đao thật mà việc cả hai giỏi chính là giết người.

Trực diện không được thì cứ giãn khoảng cách ra thôi.

Lợi dụng địa hình sẵn có, chúng hòa mình vào những thân cây lớn. Lấy kinh nghiệm ám sát lâu năm, chúng tìm sơ hở sau đó tấn công bằng các đòn đành đa dạng: cận chiến vào điểm mù, ám tiễn, dương đông kích tây, … Chỉ cần thiếu niên này mắc sai lầm dù chỉ nhỏ nhất, không biết hắn thực lực ra sao nhưng chắc chắn năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của hắn.

Đăng Thiên phía đối diện đương nhiên đã nắm rõ cục diện rối rắm mình phải đón nhận. Công không được mà thủ cũng không xong, nếu bất chấp tấn công khả năng rất lớn hắn sẽ tạo ra sơ hở cho chúng khai thác nhưng ngược lại nếu chỉ biết phòng thủ ..chẳng khác chờ chết là bao.

“Xoẹt ..”

Hạ thấp trọng tâm hắn tránh thoát được một ám tiễn.

“Chenngg, chenngg ..”

Chưa kịp thở gấp hắn lại phải đón nhận hai phi tiêu được phóng ngay phía sau lưng.

“Kennggg ..”

Khi hắn có dấu hiệu mất cảnh giác, một bóng đen đã cứ thể vòng sau lưng từ lúc nào.

“Chenngg, chenngg ..”

Nhanh chóng đánh trả bằng những đao chiêu nhanh như gió, đối phương chỉ có thể ở thế yếu.

Song lợi thế đó không tới được bao lâu..

“Vút ..”

Hắn vội lùi lại né tránh khỏi những mũi tiêu.

“Hah ..”

Thở gấp một hơi, hắn làm sao giấu được sự căng thẳng trong nét mặt. Với thế công quá kín kẽ và tàn độc như vậy nói thẳng ra đối phương không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.

Mắt, tai, mũi, xúc giác, cảm giác tất cả đều đang làm việc hết công suất.

Vì hắn biết một giây buông lơi là một đời dĩ vãng.

...

Sự im lặng một cách nào đó lan rộng trong không gian.

Lại cảm giác này, một cảm giác rất biết làm người ta khó chịu.

Bởi im lặng không có nghĩa là an toàn, đôi lúc sự êm đềm chính là khởi đầu của giấc mộng ngàn thu. Lúc này đây hắn không được phép lơ là dù là một chút, tức sự tập trung phải được hắn đẩy lên cao nhất có thể.

Sát thủ không giỏi chiến đấu nhưng họ giỏi tìm sơ hở.

Trong thời điểm này chỉ cần hành động lỗ mãng chính là cách tốt nhất để dâng mạng cho đối thủ.

“Vù vù ..”

Tiếng những cơn gió lạnh một lần nữa lại thổi tới.

“Vút ..”

Một tiêu không biết từ đâu lao tới.

May mắn Đăng Thiên vẫn đủ tỉnh táo để lách ra.

Bằng tốc độ nhanh nhất của mình hắn lao tới, chỉ cần một phi tiêu đã đủ cho hắn đoán được phương vị của đối thủ.

“Vút, vút, ..”

Tên áo đen vội vàng phóng tiêu ngăn chở hắn.

Song như vậy là chưa đủ.

“Xoẹt, xoẹt ..”

Đao chiêu phút chốc đe dọa đến tính mạng đối phương

Vội vàng tránh thoát, tên sát thủ chỉ còn cách chờ đợi đồng bọn phía sau.

Nhưng đáng tiếc hắn đã quên Đăng Thiên cũng có đồng bọn.

“Rầm ..”

Xung quanh hắn xuất hiện những dải kim sắc quấn quanh không dùng cách nào để thoát ra được.

Bất ngờ chưa, đây chính là pháp khí của Cửu Bàn. Ngoài khả năng phòng ngự, nó còn có thể giam giữ mục tiêu được nhắm tới.

“Việc ở đây cứ giao cho ta.” Cửu Bàn nhìn thẳng về hướng Đăng Thiên.

“Giao hết cho ngươi đó.”

Dứt lời Đăng Thiên chạy như bay đến vị trí của sát thủ còn lại.

Đối phương vậy mà không tấn công..

Hắn muốn chạy trốn !

Điều này nhất định không được xảy ra.

Đăng Thiên vận dụng hết khả năng của Tẩu Bộ để đuổi theo.

“Vút, vút, ..”

Hai phi tiêu được phóng tới vô cùng bất ngờ.

“Kenngg ..”

Vội vàng đón đỡ.

“Xoẹt ..”

Nhưng có vẻ do sự thiếu bình tĩnh của mình, hắn đã không kịp chặn ám chiêu này.

Những bước chạy của hắn theo đó mà giảm đi rõ rệt.

Chỉ chờ có vậy vội vã từ trong túi áo lấy ra một vật có hình dạng ống tre.

Pháo sáng !!!

Hắn muốn gọi tiếp viện.

“Vút, vút ..”

Hai ám tiễn từ đâu bắn ra.

Không phải của sát thủ trước mắt mà là của Đăng Thiên.

Một mũi ngăn cản kịp thời ..

Mũi còn lại kịp thời tiêu hủy được vật đó.

“Bùng ..” Tiếng nổ yếu ớt sao lấn át nổi tiếng gió dữ dằn,

“Chậc ..”

“Không ngờ tiểu tử ngươi lại khó giải quyết như vậy.” Tên áo đen bất giác thốt ra lời.

Nói đoạn hắn bất ngờ dứt tấm khăn đen của mình ra để lộ diện mại thật của mình. Sau lớp vải đen là một trung niên đã ngoài 40, mái tóc hoa râm được cắt ngắn gọn. Nổi bật nhất trên mặt hắn chính là vết sẹo dài trải dọc bên mắt trái. Gương mặt vì thế mà chia thành hai nửa tưởng phản làm nổi bật sự từng trải của hắn.

“Thấy sợ rồi sao.” Đối phương cười dữ dằn.

“...” Đáp lại Đăng Thiên không một chút xao nhãng buông lỏng.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn đi vì trên thế gian này chỉ có ngươi là người duy nhất được thấy diện mục của ta thôi.”

“Sao lại là ta.” Đăng Thiên thắc mắc.

“Bởi những kẻ như vậy đều được ta chôn xuống đất rồi. Và ngươi sẽ là kẻ tiếp theo đó.”

Mắt hắn khiêu khích hướng về Đăng Thiên.

Hắn đứng đó với ánh mắt kiêu ngạo cứ thế nhìn vị thiếu niên trẻ. Một kẻ dày dặn kinh nghiệm như hắn làm như vậy tất có mục đích. Người trẻ dù tài giỏi đến đâu khó tránh khỏi tâm cao ý ngạo, máu lên não hơi nhiều mà hành động bốc đồng. Và hắn tin vị thiếu niên này cũng không ngoại lệ.

“Ahh ..”

Đúng như hắn dự đoán vị thiếu nam cuối cùng đã không nghĩ được gì nhiều mà lao tới.

Chỉ là đối phương đâu thể biết trên tay hắn đang cầm một con dao đã tẩm độc sẵn từ trước chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ phóng ra.

Giờ phút này điều hắn cần làm là chờ đợi.

Chờ đợi con mồi tiến vào tầm ngắm.

Nó đang tiến tới gần ..

Vẫn vội vàng chạy tới với tốc độ toàn lực đó ..

Ánh mặt quyết tâm có thể thấy rõ.

Không có dấu hiệu của sự nghi ngờ trên nét mặt cả.

Con mồi sắp được dâng tới tay hắn rồi.

Chỉ cần chuẩn xác thôi !

“5 ..”

“4 ..”

“3 ..”

“2 ..1!!!”

Mũi dao nhỏ nhắn song lại sắc bến được hướng thẳng tới phía ngực trái Đăng Thiên.

Với khoảng cách này, Đăng Thiên có mọc thêm cánh cũng chẳng thể tránh thoát được.

Mũi đao bay vào khoảng không trong sự chờ mong ..

“1 mét ..”

“1 nửa ..”

“Rồi ¼ mét ..”

“Còn 1 tấc nữa thôi.”

Khi cứ ngỡ thanh dao sẽ đâm sau vào thân thể hắn song ..

Một điều bất ngờ đã xảy ra.

Không biết từ đây một màn sáng màu xanh từ đâu xuất hiện, ngăn cản không để con dao được tiến sâu hơn nữa.

Các đạo hữu nhớ like, share và đề cử truyện của ta a !!!

Bình Luận (0)
Comment