“Lam phù.”
Bất ngờ sao, các ngươi có đâu có nghĩa là ta không có !
Một đao cứ thế nhanh như cắt nhắm thẳng vị sát thủ mặt sẹo.
“Xì ..”
Đối phương vậy mà vẫn có thể tránh thoát.
“Chenngg ..”
Sau khi tránh thoát hắn không trì hoãn liền lập tức phản công.
Đăng Thiên vẫn giữ phong thái vốn có, đón đỡ một cách gọn ghẽ.
Đối chiêu xong xuôi, cả hai không ai bảo ai đều vội lui nhanh về phía sau chuẩn bị cho đợt tấn công sắp tới.
Không phải bọn hắn hết đòn để đối chiến mà cả hai vẫn còn dè dặt đối thủ của mình. Một hành động như chứng minh cho kinh nghiệm chiến đấu của hai người: điềm tĩnh, chắc chắn, ngăn chặn mối họa tiềm ẩn từ ngay trong trứng nước.
Với Đăng Thiên hắn tin rằng vị trung niên mặt sẹo này đã trải qua sóng gió chốn giang hồ bảo hắn không còn con bài tẩy ở phía sau thật khó mà tin được.
Còn về chiều ngược lại, Lão Đại hắn đúng thật là khá e ngại vị thiếu niên trẻ này song đối thủ không đến mức để hắn phải dè chừng. Chỉ đơn giản hắn đang làm đúng kế hoạch đã đặt ra từ ban đầu:
Ít thiệt hại nhất có thể !
Thật vậy, trong tình huống bên hắn đã có quá nhiều lợi thế như vậy chẳng tội gì hắn phải gấp gáp cả. Chỉ cần chờ đợi Lão Nhị thoát khỏi pháp khí kia tụ họp với hắn, lấy hai đánh một chơi, tiểu tử này chỉ có đường chết(1). Chưa kể trong mảnh rừng này khắp nơi đều là người của hắn chỉ cần kéo dài thời gian hắn tin bọn chúng cũng sẽ tìm được tới đây.
Với hắn thế cục đã toàn vẹn từ lâu rồi !!!
“Chenngg, chenngg, ..”
Mới áp sát chưa được bao lâu vị trung niên bằng cách này hay cách khác đều thoát khỏi vòng vây của hắn. Đao ý cũng vì vậy mà chẳng có đất dụng võ.
“Tiểu tử, nếu ngươi chịu đầu hàng ta vẫn sẽ để cửa sống cho người.”
“...”
“Thế nào.”
‘Chenngg, chenngg, ..”
Trung niên thấy đao vẫn mỉm cười đỡ đòn.
“Ta biết ngươi là ngươi thông minh ..”
“Xoẹt, ..”
Một ám tiễn do Đăng Thiên phóng tới nhưng đối phương vẫn né tránh hết sức nhẹ nhàng.
“Suy nghĩ kỹ đi ..”
Vị sát thủ điềm đàm nói tiếp.
“Ngươi vẫn còn người thân, còn gia đình của mình nữa ..”
“Nghĩ cho cẩn thận !”
Nói đoạn sát ý từ ánh mắt hắn hướng về phía Đăng Thiên tỏ rõ sự đe dọa của mình.
“Chậc ..”
Đăng Thiên không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng, từng bước di chuyển tấn công vẫn hết sức kín kẽ, mộng cảnh đã tôi rèn quá tốt khả năng chiến đấu của hắn.
Thấy việc dùng cà rốt với cây gậy chẳng mang lại hiệu quả nào cả, trung niên biết hôm nay mình không được về sớm rồi.
“Chenngg, chenngg, ..”
…
“Vút ..”
…
“Chenngg, chenngg, ..”
…
Thời gian theo đó đã qua một nét hương trầm.
Trận chiến của cả hai chưa có dấu hiệu đến hồi kết nhưng trận còn lại thì ..
“Đăng Thiên, bên ngươi xong chưa.” Cửu Bàn mặt nhăn nhó nói.
“...” Đăng Thiên giờ đây làm gì còn sức để mà tiếp hắn, đối mặt với đối thủ già dặn kinh nghiệm như vậy hắn không cho phép mình xao nhãng dù chỉ 1 giây.
“Ta sắp không chịu nổi rồi.”
“...”
“Nhanh lên >...<”
“...”
“Đăng Thiên, ngươi không thấy tình hình trước mắt sao.”
“Vị huynh đệ của ngươi sắp hết linh lực rồi ..bây giờ người suy nghĩ lại còn kịp đó.”
“...”
“Vẫn cứng đầu vậy a.”
“Chenngg, chenngg, ..”
“Hay thế này đi ta có một thỏa thuận khác với ngươi.”
Nhanh chóng tránh khỏi thế công của Đăng Thiên, hắn tiếp tục nói.
“Ta cho ngươi dời đi cùng với huynh đệ của mình ..”
“Chenngg, chenngg, ..”
“Tiểu tử ! Ta cho ngươi giữ huynh đệ ta làm con tim.”
“...”
Lúc này Đăng Thiên đã rung động rồi.
“Được chứ !” Thấy Đăng Thiên đang suy nghĩ hắn hỏi lại.
“...” Đăng Thiên vẫn cảnh giác, chăm chú nhìn cử chỉ của hắn.
“Ta không muốn phải lưỡng bại câu thương với ngươi ..coi như ta cho mình một cơ hội sống đi.”
“...”
“Việc ám sát của ngươi thì sao ?”
“Ngươi thông minh lắm ..đã nhận tiền khó lòng bỏ được.”
“...”
“Đăng Thiên! Nghe lời hắn đi !”
“Ta sắp chịu hết nổi rồi,” Cửu Bàn vội hét lớn
“Huynh đệ ngươi đã đồng ý rồi, còn không mau quyết định đi chứ.”
“Hah ..”
Lúc này đây Đăng Thiên cũng chỉ biết thở dài thành tiếng
(Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ng*)
Như chẳng để tâm lời nói từ mọi người xung quanh Đăng Thiên tiếp tục lao đến.
Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.
Đao chiêu liên tiếp vung tới áp sát trung niên.
“Chenngg, chenngg, chenngg ..”
“Tiểu tử ..Hừ”
Hắn không phải là người cứng nhắc song khi làm bất cứ điều gì hắn luôn suy nghĩ thấu đáo. Và lần này cũng không ngoại lệ.
Một thỏa thuận được đặt ra luôn dựa trên lợi ích của hai bên nhưng lần này lợi ích hắn được nhận là quá rõ ràng. Điều này là sự vô lý lớn nhất.
Người không vì mình trời tru đất diệt.
Men theo dòng suy luận này hắn hoàn toàn có thể đoán được hành động tiếp theo của đối phương.
Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, hắn chấp nhận thỏa thuận tất nhiên cả hai sẽ có cơ hội chạy thoát song đó cũng chính là cơ hội để đối phương gọi tiếp viện của mình. Và chẳng bao lâu với lực lượng đó chúng chắc chắn sẽ lần ra vị trí cả bọn. \Tới lúc ấy, có bỏ lại tên “mũm mĩm” này hắn vẫn chẳng thể thoát được.
Còn con tin ư !
Ngay từ đầu làm gì có kẻ nào gọi là con tim. Với sát thủ bọn hắn chỉ có tiền và nhiệm vụ còn những thứ khác vốn có hay không cũng không quan trọng. Vì vậy đừng lấy mạng người ra đe dọa chúng, đơn giản chỉ là trò cười mà thôi.
“Chenngg, chenngg, ..”
Dù vẫn luôn chọn những lựa chọn tối ưu nhất song mọi chuyện lại chẳng khá khẩm là mấy.
Gặp một đối thủ chủ động tránh đối chiến để câu giờ như vậy, hắn biết làm gì đây. Đao ý - thứ hắn tự hào chưa thể mang lại bất cứ tác dụng nào. Giờ đây Đăng Thiên chỉ còn cách chật vật kết thúc trận đấu trong khi ngay bên cạnh thời gian đang đếm từng giây cho tới khi pháp bảo của Cửu Bàn hết tác dụng.
“Tiểu tử đừng cố quá sức nữa ..trò chơi tới hồi kết rồi.”
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt, ..”
Đao chiêu vẫn đều đặn vung tới nhưng không thể tới chỗ mục tiêu của nó.
“Ahhhh ..”
Đăng Thiên hét một tiếng ..
Hắn định liều mạng vào lần này đây.
Sống chết quyết định vào thời khắc này !
“Xoẹt ! “
Một đường đao xé gió bay thẳng về phía trước.
Một đao dùng hết sức của hắn.
Nhanh đến mức không cho đối phương kịp chống đỡ.
“Xọettt ..”
Một tiếng rít kéo dài tứ tung nhưng tia lửa đỏ rực.
Đúng vậy, đối phương đã kịp thời tiếp đỡ.
Song đó mới chỉ là khởi đầu.
“Rầm ..”
Với mọi tốc lực của mình hắn nhanh chóng lao tới tung 1 quyền chí mạng.
Vậy mà một phù lục màu lam vẫn được đối phương kịp thời sử dụng.(Lam phù)
Chỉ tiếc lớp phòng ngự chưa thành hình đã bị áp lực quá lớn làm vỡ nát.
Trung niên cũng theo đó bay người ra sau cả chục mét.
Không để đối phương có cơ hội thở dốc Đăng Thiên tiếp tục áp sát.
“Vút ..”
Tốc độ xé gió một trảo thủ lao tới ..
Chỉ là thứ này không phải của Đăng Thiên hắn.
Đúng vậy ngươì tung ra nó chính là trung niên mặt sẹot.
Một đòn chí mạng thẳng vào yết hầu.
“Xoẹt ..”
Khi cánh tay hắn đã cách mục tiêu chưa tới nửa tấc ..
Hắn cảm thấy một cái mát lạnh lướt qua cánh tay mình,
Cánh tay hắn không biết từ lúc nào đã rơi lủng lẳng dưới đất.
Có trời mới tin được tên tiểu tử kia bằng một cách nào đó đang cầm trên tay một thanh đao sắc bén.
Ngạc nhiên chưa, đây chính là con cuối cùng của Đăng Thiên - một thanh đao đã được hắn giấu khéo léo qua mái tóc dài thứ vốn thường thấy của bất cứ nam tu nào.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt ..”
Một khi đao đã xuất há có thể dùng lại, từng đường đao như phong ba kết liễu trung niên trước mắt.
Mỗi đường đao đều dứt khoát không chút khoan nhượng.
Thắng thua đôi lúc quyết định bởi một khoảnh khắc.
PS:
(1): Cửu Bàn yếu quá nên không đáng kể
Các đạo hữu nhớ like, share và đề cử truyện của ta a !!!
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G