Hôm nay gió lớn, trời không nổi cơn mưa
Trời chiều làm tối đi cái hiu hắt của nắng vàng, để lộ những khoảng rừng trống vắng làm sao.
“Đăng Thiên mau giúp ta.”
Nói đoạn Cửu Bàn chật vật lăn lộn về phía sau. Dù sao cầm cự được tới đây đã là quá sức của hắn rồi.
“Tách. tách, ..”
Nguồn quang năng từ pháp bảo dần dần rã rời ..phút chốc để gió cuốn đi.
“Chenngg, chenngg, ..”
Chưa kịp thở dài một hơi, lưỡi đao sắc bén không biết từ lúc nào đã áp sát.
Còn ai trồng khoai đất này, Đăng Thiên với cách chiến đấu quen thuộc: chủ động gây áp lực không để đổi thủ cơ hội được thở dốc.
Đao đến đao đi tung bay phất phới làm tên mặc hắc bào chỉ còn cách gắng sức phòng ngự nhằm mong giữ cái mạng của mình lâu nhất có thể thôi.
“Tiểu tử này là quái vật sao.” Chưa kịp hoàn hồn với những gì xảy ra trước mắt hắn phải đón nhận cơn gió dữ đến từ Đăng Thiên.
“Chenngg, chengg, ..”
“Chenngg, chenngg, ..”
“Hắn không biết mệt sao.”
Gặp sức ép của quá lớn của Đăng Thiên tên áo đen buộc lòng phải ở thế yếu, còng lưng ra đón đỡ.
“Chennggg ..”
Một đòn mạnh đủ đánh bay thanh đao trên tay đối thủ cũng chính là niềm tin duy nhất của hắn.
“Rầm, rầm, rầm ..”
Nhanh tay sử dụng Lam Phù tên sát thủ tạm thời giữ được cái mạng của mình.
“Dừng ..dừng lại.” Hắn run rẩy nói.
“Chenngg, chenngg, ..” Đăng Thiên chẳng nói một lời chỉ dùng hành động nói lên tất cả.
Chẳng mấy chốc lớp phòng ngự mỏng manh của Lam Phù đã nhanh chóng bị dập nát.
“Tha ..tha ..tha cho ta đi, ta ..sẽ làm tất cả những gì ngươi muốn.” Nực cười làm sao “thợ săn” giờ đang run cầm cập cầu xin “con mồi” tha mạng.
“Thật sao.”
Nghe Đăng Thiên nói vậy hắn vui như đi đám vậy (đám cưới ><)
“Thậ ..”
Hắn chưa dứt lời thì một luồng gió mát lạnh vụt qua làm hắn chẳng nên lời.
Vậy là hắn ra đi “thanh thản” biết bao, trên môi chắc còn đang mỉm cười.
“Keengg …” Thanh đao trên tay Đăng Thiên bất ngờ rơi xuống mặt đất.
Điều lạ hơn là hắn chẳng có ý định nhặt nó lên cả.
Trong cái giá lạnh của khí trời giờ thấm đượm cái mùi huyết tinh. Máu chảy, đầu cũng đã rơi, hắn còn sống, ..chỉ là vẫn có cảm giác lành lạnh đang xâm chiếm cơ thể. Hai cánh tay rắn chắc không ngừng run rẩy như diễn tả tâm trạng đang rất phức tạp của hắn. Hắn sợ, ..hắn ngộp ngạp trước cảnh tượng này song hắn không có gi phải hối hận cả.
Ngồi bệt xuống mặt đất trống trải, cố bình tâm trước mọi chuyện đang diễn ra. Người thì cũng đã chết rồi, đây vốn dĩ là chuyện thường ngày trong giới giang hồ, ta không giết chúng không có nghĩa mạng của ta cùng với Cửu Bàn đươc bảo đảm.…
Cố tự nhủ bản thân, làm chủ chính cảm xúc của mình ..có vẻ do được lịch luyện một thời gian dài trong mộng cảnh nên khi biến cố lần này xảy ra việc làm đối diện với áp lực, với những lần đầu đầy khó khăn lại không nhọc nhằn như tưởng tượng.
Gắng sức nhấc cơ thể vốn nặng nề về cảm xúc của mình, hắn đứng dậy bước gần tới “tảng đá lớn” gần đó: Cửu Bàn (còn ai trồng khoai đất này nữa). Để nói về vị huynh đệ này của hắn có nói là ngọn đồi nhỏ cũng không ngoa,
Kiểm tra một chút huyệt đao, nhịp thở.
“Chỉ ngất thôi ..” Hắn lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn nhấc “quả đồi nhỏ” lên, kéo cánh tay hắn dựa vào vai mình, sau đó dùng tấm lưng “gầy gò” của mình từ từ nhấc bổng. Nhìn tương quan hai bên thì chẳng khác nào một đứa trẻ đang cố nâng một người trưởng thành cả. Tất nhiên trong giới tu hành làm sao có thể đánh giá mọi việc bằng thường thức như vậy được, nhất là những người tu thể việc nâng một vật lớn hơn mình vài lần chỉ là chuyện cỏn con.
Đương nhiên nó phải vào những lúc cơ thể sung mãn nhất, chứ hiện tại với thân thể chẳng thiếu vết thương, thể lực đã suy kiệt phần nào việc vác thêm tên Cửu Bàn này đúng là gánh nặng.
Sau khi cố định chắc chắn huynh đệ của mình bằng dây thừng hắn lập tức chạy vào sâu khu rừng.
Trong tình thế hiện tại có lẽ đây là cách thích hợp nhất.
…
…
Một nén nhang sau,
Đâu đó một góc khu rừng.
“Tìm thấy gì chưa.”
3 hắc bào cầm đầu là một trung niên có phần thấp bé từ phía tây khu rừng.
“Chưa.”
Đáp lại là 3 hắc bào do một tráng niên có phần to lớn dẫn đội đến từ phía đông.
“Chậc ..Hai tên tiểu tử chết tiệt ! ”
“Đúng rồi sao chưa thấy Lão Đại đâu cả. Bình thường chẳng phải ông ấy phải về sớm nhất sao.” Tên thấp bé nghi vấn.
“Chẳng lẽ có biến.” Tên to con đáp lời.
“Chẳng lẽ gì nữa, không phải quá rõ ràng rồi sao.”
“Vậy thì đi thôi.” Tên to con vội nói.
“Chờ đã, để ta báo tin cho Lão Nhị.” Vị trung niên nhỏ con vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình.
Hắn từ trong ngực áo lấy ra một ống trúc, châm lửa hướng đầu ống lên bầu trời.
“Bùnng ..”
Chốc láy một vùng sáng tử sắc sáng vụt cả bầu trời.
“Đi thôi.”
Nói đoạn 6 thân ảnh nhanh như chớp chạy sâu vào trong khu rừng.
Với kinh nghiệm không kém trong giới, chúng tự tin rằng với kế hoạch đã bày ra từ trước “con mồi” khó lòng có thể thoát khỏi tránh thoát dù cho là Linh Đồ Cửu Trọng tu sĩ. Cũng phải thôi, với số lượng cũng như chất lượng tương đối đồng đều, phối hợp ăn ý lâu năm đặc biệt là kế hoạch mai phục bằng trận pháp đã được chuẩn bị từ trước bọn hắn sao không tự tin được chứ.
Chỉ đáng tiếc chúng quên một điều ..
Trên đời này mỗi việc gì đều luôn có ngoại lệ.
…
Với trình độ thân pháp hiện có chẳng mấy chốc chúng đã tìm ra được dấu vết còn mới mà Lão Đại để lại.
“Đúng là Lão Đại, làm việc gì đều cẩn thận.” Trung niên nhỏ con hết lời khen ngợi vị chỉ huy của mình.
“Hừ, ..mèo khen mèo dài đuôi, đi mau lên.” VỊ tráng niên to lớn không khỏi trào phúng.
“Hừ ,,”
Khí thế không kém gì, trung niên nhỏ con quay sang chứng chứng nhìn hắn.
“GIữ miệng cho tốt.”
“...”
…
Nửa tiếng theo đó mà đã trôi qua,
“Thấy rồi.” Nam tử cao to vội lên tiếng.
Trước mắt hắn một nam tử còn chưa tới tuổi trưởng thành, quần áo rách nát chằng chịt những vết thương trông mà thê thảm. Dưới chân hắn là một xác chết một nam tử to lớn bị một đao xuyên tim. không nghi ngờ gì nữa đó chính là mục tiêu bọn hắn nhắm tới từ đầu.
“Chờ đã.” Thấy nam tử to con không đưọc bình tĩnh trung niên nhỏ con nhắc nhở.
“Còn chờ gì nữa.” Nam tử cau nhàu.
“Lão Lục ngươi có biết vì sao dù tu vi ngươi hơn ta nhưng ta mới làm Lão Ngũ không.” Nam tử thấp bẻ hỏi.
“Xì, chẳng phải ngươi có được chút đầu óc sao.” Tên gọi là Lão Lục nói với giọng trào phúng.
“Từ đầu tới giờngươi không thấy điều gì đặc biệt sao.” Lão Ngũ hỏi.
“Không.” Nam tử to con thành thật trả lời.
“Ta không thấy Lão Đại ở đâu cả.” Trung niên thấp bé trả lời.
“..Ừm, đúng thật là không thấy.”
“Người đoán xem là do đâu ?”
“Đừng nhiều lời nữa nói đi.” Lão Lục mất kiên nhẫn.
“Lão Đại dẫn chúng ta đến đây mà lại không thấy đâu, chỉ có hai khả năng.”
“Hắn đang giống như chúng ta đang quan sát “con mồi” chờ một tay tóm gọn còn khả năng thứ hai - khó xảy ra nhất, hắn đã ..thâ ..t ..b ..a ..i”
“Đừng nói si nói mộng, chỉ bằng tiểu tử này sao ?” Lão Lục bực bội.
“Ta chỉ đặt giả thuyết thôi. Bây giờ cứ quan sát kỹ đã.”
…
Khi cả hai còn đang mải nói chuyện, chúng không biết vị thiếu niên đang bị dân chúng coi thường mà lại lẩm bẩm thứ gì đó rất bất thường.
“Sáu ..tên”
Vừa lẩm bẩm trong mồm trong khi đầu hắn đang không ngừng suy nghĩ kế hoạch nào đó.
Ta mới viết nên còn nhiều thiếu sót mong được đạo hữu gần xa góp ý (càng thẳng thắn càng tốt).
Các đạo hữu nhớ like, share và đề cử truyện của ta a !!!