Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 38 - Người Không Vì Mình Trời Tru Đất Diệt

“Ra đây đi, lẩn trốn ở đó làm gì.” Đăng Thiên cất tiến phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.

Từ sau nhưng thân cây lớn 6 thân ảnh xuất hiện.

“Haha, không ngờ lại bị tiểu tử ngươi nhận ra.” Người nói lời này chính là nam tử thân hình to lớn.

“Ta muốn giao dịch.” Đăng Thiên chẳng để lộ chút sợ hãi nào.

“.. Tiểu tử gan ngươi hơi lơn rồi đó.” Khá bất ngờ trước thái độ của thiếu niên trước mắt Lão Lục đáp lời.

“Nói lại một lần nữa. Ta muốn giao dịch.” Vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có Đăng Thiên đáp.

“Tiểu tử ..điều ngươi cần là biết điều đó.” Người nói lời lại hắc bào ở ngay sau nam tử cao to.

Chỉ tay thẳng mặt thiếu niên trẻ, hắn không do dự rút thanh đao còn dắt ở bên hông lao tới tấn công.

Thấy đối phương không ứng đối gì, hắn tự tin tung một đao vào chính giữa đối phương.

“Xoẹtt ..”

Song đòn tấn công này lại chỉ chém vào không khí.

Với thân pháp chẳng thua kém Lão Đại của bọn hắn, Đăng Thiên dễ dàng tránh thoát. Ngoài ra còn tặng đối phương một đòn chí mạng.

“Xoẹt.”

Một đao rất ngọt ..máu chưa chảy, mạng người đã rơi.

“Hảo đao !”

Tên hắc bào thấp lùn trước còn tập trung quan sát giờ đây không kiềm được mà thốt một câu.

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Đăng Thiên vẫn bình thản thu đao vào vỏ.

“TA MUỐN GIAO DỊCH !”

Một câu ngắn gọn, trầm bổng rõ ràng như đang thị uy trước toàn chúng.

“Tiểu tử, không phải ta không muốn giao dịch với ngươi. Chỉ là hai vật giao dịch phải ngang bằng chứ.”

Vừa ra tay ngăn chặn sự manh động của đồng bọn hắn.

Hắc bào thấp bé vẫn có thể giữ được thái độ ôn tồn.

“Chẳng hạn như ngươi muốn giữ mạng của mình, ngươi phải lấy thứ gì ngang hàng để đổi chứ.”

Nghe vậy, thiếu niên trẻ đối diện cười nhẹ.

Vậy là mục đích của đối phương đã được hắn nắm trọn.

“Mạng của hắn đã được chưa.” Đăng Thiên chỉ tay ngay “hòn non bộ” dưới chân.

“Nhiệm vụ lần này của các ngươi không phải là hắn sao.”

“Không sai, ta cần mạng của hắn nhưng ngươi lại đánh giá thấp cái mạng của mình rồi.” Vị Lão Ngũ dửng dưng đáp như thể chỉ cần Đăng Thiên không theo ý hắn, cái mạng chắc chắn ở lại đây vậy.

“Giết người phải đền mạng ngươi không hiểu đạo lý này sao.”

Giọng nói còn pha một chút chế giễu chứng tỏ sự tự tin tuyệt đối của hắn trong cuộc đối thoại này. Dù thiếu niên trước mắt có ngoan ngoãn nghe lời hay không hắn vẫn có cách để giải quyết.

Khi con người ta đã ở chốn giang hồ này quá lâu, họ sẽ biết rằng mạng người đôi khi như cỏ rác vậy những thứ đã nắm chắc ném đi hay để lại đâu còn quan trọng.

“Vậy còn hắn thì sao ?” Dứt lời Đăng Thiên lách người sang một bên để lộ một thân ảnh đang bị trói chặt ở gốc cây.

“Lão Đại !”

Thanh âm ngập tràn cả khu rừng.

Bất ngờ có, hốt hoảng có cả sợ hãi cũng có.

Đăng Thiên lúc này không khỏi mừng thầm trong lòng. Vậy là mọi chuyện đúng như những gì hắn dự đoán, nhân vật này rất quan trọng với bọn chúng. Vậy có khả năng kế hoạch này sẽ thành công rồi.

“Sao, hắn đã đủ để giao dịch chưa.”

Nghe tiếng Đăng Thiên dứt lời cả bọn vì đó mà lạnh hết cả gáy.

“Không được, phải cứu Lão Đại.” Đó chắc chắn là luồng suy nghĩ tồn tại nhiều nhất trong lão bộ bọn hắn.(nhóm sát thủ)

“Vị huynh đệ này, ngươi muốn gì.”

Khác với thái độ tự tin mới đây thôi tên lùn nhất nhóm nhẹ giọng hơn hẳn, thái độ cũng trở nên ân cần.

“Vậy là đủ rồi đúng không.” Đăng Thiên tự tin nói bởi hắn biết từ lúc này hơn đã chiếm thế thượng phong.

“...” Đáp lại Đăng Thiên chỉ là cái đắng chát thể hiện rõ trên khuôn mặt từng người.

“Ta muốn đổi hắn lấy ..” Đăng Thiên nói ra yêu cầu.

“Bọn ta chấp thuận.” Tên chỉ huy của nhóm vội vàng chấp thuận. (tên lùn nhất)

“Từ từ đã ta chưa nói xong ..”

“...”

“Ta muốn lấy mạng hắn đổi lấy hai người trong số các ngươi !”

“Đừng hiểu lầm, không phải ta muốn là khó dễ gì các ngươi nhưng ta còn trẻ và đẹp zai, chết ở đây thì phí lắm. Biết đằng nào cũng chết mang theo 2 tên chung vui với ta không được sao”

Đối phương đều không thể giấu được vẻ ngạc ngờ trước yêu cầu của hắn.

Từng tên chẳng biết có thân thiết với nhau thế nào, giờ đây đều nhìn đồng bọn mình với đôi mắt nghi kỵ.

“Ta cho các ngươi 5 phút. Nếu chưa có câu trả lời tay trái hắn chính là thứ ta lấy đầu tiên.”

Đăng Thiên rút thanh đao của mình hướng tới kẻ chúng gọi là Lão Đại.

Căng thẳng cứ thế bao trùm toàn nhóm.

Không ai nói với ai, khoảng cách giữa chúng dần tăng lên tựa như mối quan hệ của chúng vậy: dần phai nhạt.

Điều này vốn đỗi hiển nhiên thôi, làm người có ai không lo cho cái mạng mình đầu tiên đâu. Nếu lợi ích nhóm ảnh hưởng tới lợi ích cá nhân, mối quan hệ giữa thành viên trong nhóm khó lòng thoát khỏi quy luật chung: tan rã.

Đây chính là kế hoạch ban đầu của hắn

Người không vì mình trời tru đất diệt !!!

“Thay đổi một chút được không ?”

Đoán được tình thế trước mắt tên nam tử thấp bé cố gắng cứu vãn.

“Các ngươi thích tay phải hay trái.”

Đáp lại hắn Đăng Thiên cười cợt chờ xem sự “sụp đổ” của một tập thể.

Và mọi chuyện bắt đầu đúng như hắn dự tính.

“Lão Ngũ, ngươi có thể làm chỉ huy nhưng không có nghĩa rằng ngươi có quyền quyết định sinh tử của bọn ta.”

“Người duy nhất có quyền đó chỉ là Lão Đại thôi.”

“Lão Ngũ, việc này ta đồng ý với bọn họ.”

“Các ngươi ..”

Cuộc hội thoại sôi nổi diễn ra với việc cả nhóm đã chia làm hai phe. Một bên theo Lão Ngũ chọn ra 2 kẻ yếu nhất để trao đổi, bên còn lại theo phe Lão Lục (nam tử cao to) tất nhiên là phản đối ý kiến trên.

“Lão Lục ngươi không định cứu Lão Đại sao ?”

“Có đương nhiên ta muốn cứu hắn.”

“Nhưng không thể lấy tính mạng huynh đệ ra như vậy được.”

“...”

“Các ngươi suy nghĩ nhanh lên sắp hết giờ rồi.”

Thật ra còn một phe khác đang cố gia tăng xung đột cho cả hai bên.

“Lão Thất ngươi ..”

“Lão Thập người yếu nhất ..”

“Im hết đi ! Để ta lên.”

Lời này không ai khác chính là nam tử cao to được gọi là Lão Ngũ.

“Không được ..ngươi là người mạnh nhất ở đây ..” Lão Lục vội vàng khuyên.

“Ngươi chẳng phải cũng hiểu sao, nếu cứ tiếp tục như vậy chưa cần kẻ thù làm gì chúng ta đã đấu đá nhau tới chết rồi.”

“Nhưng ..”

“Không cần khuyên nữa ..”

Nam tử cao lớn chợt lớn tiếng.

“Các huynh đệ, mạng người đáng giá ở đây không ai không biết cả. Song chúng ta không phải là kẻ vô tình vô nghĩa, ân tình Lão Đại đối với chúng ta thế nào mỗi người đều biết. Lần này hắn chẳng may gặp nạn sao có thể bỏ mặc được.”

Nói đoạn hắn tiến về phía trước lại nói.

“Ta tình nguyện làm vật trao đổi.”

Dù là kẻ thù nhưng nếu khách quan mà nói nam tử cao lớn này rất khó tài lãnh đạo. Chỉ vài câu mâu thuẫn đang theo thang đã được hòa hoãn, dùng hành động dứt khoát, trách nhiệm của kẻ đứng đầu hạ hỏa nồi dầu sôi.

“Lão Lục ta đi theo ngươi.

Như trong đoạn hội thoại của chúng tên này là Thập Nhất, ít tuổi nhất nhóm song lại khá có tiếng nói.

“Không có Lão Đại thì không có ta ngày hôm nay.”

“Haha, hảo nam nhân.”

Nghe đến đây hắn hướng mặt về vị thiếu niên trẻ tiếp tục cuộc giao dịch.

“Bọn ta chấp thuận.”

“Nhận lấy.” Đăng Thiên không biết từ đâu lây ra hai sợi dây thừng màu tím than.

Nếu không nhầm nó được làm từ Tử Liên Ti vô cùng chắc chắn.

“Tiểu tử này không ngờ chuẩn bị kỹ đến vậy.”

Than một tiếng, cả hai không ai bảo ai hai tay đưa về phía sau để việc trói dây cho những tên còn lại.

“Trói cho cẩn thận.” Đăng Thiên từ đầu đến cuối không quên cảnh giác.

“Vị huynh đệ này, ta nói lại nội dung giao dịch một lần nữa. Hai bọn ta sẽ là vật trao đổi với vị trung niên kia, ngươi không nuốt lời chứ.”

“Đúng thỏa thuận chúng ta là như vậy.”

“...” Hắn gập đầu cái nhẹ như đã hài lòng tất cả.

Chẳng nói, hắn nhẹ nhàng bước đi.

Đầu không ngoái lại.

Ta mới viết nên còn nhiều thiếu sót mong được đạo hữu gần xa góp ý (càng thẳng thắn càng tốt).

Các đạo hữu nhớ like, share và đề cử truyện của ta a !!!
Bình Luận (0)
Comment