Dẫn theo hai người chính là trung niên thấp bé nhất - kẻ đã biết động lòng trước sự hi sinh của cả hai.
Lão Ngũ lặng người đứng nhìn, biết sao giờ có những món nợ ân tình dù lấy cả mạng trả còn không hết và đây là một trường hợp như vậy.
Đối diện, Đăng Thiên bình thản bước tới, vác theo sau một trung niên mặt sẹo tóc đã hoa râm.
Hai bên đều chăm chú quan sát.
Chẳng ai muốn có bất kỳ sai lầm nào cả.
Bước đều bước.
Tiếng xào xạc từ bàn chân mỗi lần chạm đất.
Hít thở thật chậm như cách để thể hiện sự thận trọng của đôi bên.
…
Khoảng cách giảm dần, cuối cùng chỉ cách 5 mét chưa tới.
“Bây giờ ta đếm đến 3 cả hai cùng giao người.”
Đăng Thiên tiếp tục ra điều lệ.
“...” Đáp lại hắn chỉ là cái gật nhẹ đầy thận trọng.
“ ..1 ..2 ..”
“...”
“ ..3.”
Vừa dứt lời cả hai đầu nhanh chóng làm theo giao dịch ném vật trao đổi sang phía đối diện.
Chỉ là cuộc giao dịch chưa dừng lại ở đó.
Hai bóng đen từ đằng sau trung niên thấp bé đã bắt đầu tiếp cận.
Tiếc là ..
Chúng đến hơi muộn !
“Vút, vút ..”
Theo hướng Lão Đại bị ném xuống, ám tiễn từ tay áo Đăng Thiên được phóng ra.
Trung niên thấp bé để sự bất ngờ hiện rõ lên mặt. Song hắn vẫn kịp phản ứng mà lấy thân mình đón đỡ.
Hai bóng đen phía sau hắn vội tăng tốc để tiếp viện.
Nhưng làm sao nhanh bằng đường đao của Đăng Thiên cho được.
“Xoẹt , xoẹt, xoẹt ..”
Trước đợt tấn công bất ngờ như vậy kẻ được gọi là Lão Ngũ đâu khác một khúc gỗ để hắn tập chém.
“Xoẹt !”
Một đao thẳng tắp dứt khoát.
Máu chưa đổ thì một linh hồn đã xuống địa phủ rồi.
Một cuộc giao dịch mà ngay từ đối cả hai bên đều không tin tưởng người đối diện, chỉ chăm chăm tìm cách để tăng lợi thế cho bên mình. Với nhóm sát thủ chúng đã âm thầm chuẩn bị đồ nghề để ám sát Đăng Thiên sớm nhất có thể, đáng tiếc vị thiếu niên trẻ này lại quá liều mạng như vậy dùng cả tính mạng để sống mái một phen.
Tuổi chưa bằng ai đã có cách giải quyết vấn đề quá quyết đoán.
Nếu biết bí mật của hắn - mộng cảnh; thì có thể lý giải phần nào lối tư duy này. Trong thế giới sống chết đôi khi chỉ quyết định bởi một sai lầm, phẩm chất, tính cách của Đăng Thiên cũng nhờ đó trưởng thành lên từng ngày.
Hắn thừa hiểu đạo lý:
Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.
“Tiểu tử ngươi không giữ lời.” Nam tử to lớn hét lớn.
“Ngươi nói sai rồi, thỏa thuận của chúng ta chỉ có việc giao người, đâu ai nói không thể giết người cơ chứ.”
Lời nói vừa dứt một đao sắc lẹm sượt qua bả vai của cả hai “món trao đổi”.
“Xoẹt ..”
“Tạch, tạch ..”
Đó là tiếng hai quả “bóng da” lăn lóc trên mặt đất.
“Tiểu tử người đừng đến đây.”
Hoảng loạn. đó là từ thể hiện rõ nhất cảm xúc của hai tên còn lại.
Giờ chúng chẳng khác con rắn mắt đầu, con ong mất tổ ..
Lạc lõng không tìm ra phương hướng.
Đó là một điều dễ hiểu trong tình cảnh hiện tại.
Song vẫn chưa đủ làm lý do trách móc bản thân khi đang trong một trận chiến.
Người có thể khoan nhượng nhưng ta thì đừng hòng.
“Bộp, bộp, bộp ..”
Tiếng bước chân có phần loạn nhịp chỉ cầu có thể thoát khỏi hiện thực trước mắt.
“Bộp, bộp, bộp ..”
Theo sát nút là tiếng bước chân nọ.
Khoan thai, bình tĩnh khiến người ta rợn người.
Tim đang loạn nhịp thì đời người đã lạc lối.
Cắm cổ trong những bước chạy, hắn đã mắc một lỗi cơ bản trong chiến trận.
KHÔNG được phép QUAY LƯNG với đối thủ.
“Tách, tách ..”
Trời chưa đổ mưa song từng giọt đỏ tươi vẫn cứ chảy.
Thu thanh đao lại gần hông, hắn quay về một hướng khác nơi một mục tiêu đang “chờ đợi”.
Từ “chờ đợi” nói theo nghĩa đen hay nghĩa bóng cũng chẳng sai.
Vì thứ hắn thấy chỉ là một cái xác rỗng, vô hồn đang bị vũng lầy của tuyệt vọng chi phối.
Hai chân co ro, đứng còn không vững.
Nói gì ..
“Bộp ..bộp ..bộp ..bộp ..bộp ..”
Bước thong thả về phía đối phương. Chậm rãi mà cương quyết, hướng thẳng mà đi.
Hai nhân vật được đặt trong một bức tranh siêu hình nơi con người ta có thể “lớn hơn” kẻ khác vài lần. Nó rũ bỏ vật chất tìm tới những khái niệm trừu tượng hơn mà cụ thể ở đây là duy tâm.
Đó chính xác là thước đó giữa người với người, chứ không phải ranh giới giàu nghèo, tước vị thông thường.
Trở lại với nội dung chính, Đăng Thiên đã tung ra đường đao của mình.
“Rầm ..”
Thứ cản trở đao chiêu đó lại là một lớp bao bọc xanh lam - Lam Phù.
“Rầm, rầm, rầm ..”
Song với hắn chống cự yếu ớt như vậy chỉ tổ vô dụng.
“Rầm, rầm ..”
“Rầm, rầm ..”
“Tạch !”
Chẳng thể qua nối một đợt tấn công của hắn, Lam Phù một lần nữa lại vỡ nát.
Một đao cũng theo đó bổ tới.
Trước mặt hắn, hắc bào không phản kháng mà cố nhắm mắt như để nhẹ nhàng đi phần nào cơn đau.
“Bộp ..”
Chẳng quân tâm sau đó thế nào,Đăng Thiên nhanh chóng dọn dẹp hiện trường bởi hắn biết chưa phải lúc để thả lỏng.
---
“Nhị Lão có cần thiết để Thập Nhị ở lại không.”
“Đề phòng bất trắc thôi, nếu một giờ sau chúng ta không về hắn sẽ gọi tiếp viện tới.”
Vị Lão Nhị vẫn giữ phong thái ung dung vốn có.
“Có quá cẩn trọng không ?”
“Cuộc đời ta sợ nhất một ngày không biết vô tình hay cố ý trở thành kẻ bất cần.”
“Chưa kể nhiệm vụ lần này có vẻ không diễn ra suôn sẻ như mong đợi.”
“...”
Cuộc trò chuyện diễn ra không lâu cũng chợt dừng lại vì cả hai đã thấy dấu hiệu được đồng bọn để lại từ trước.
Theo đó chúng đi sâu vào trong cánh rừng
…
Chẳng mấy chốc manh mối dẫn hắn tới một đoạn rừng khá trống trải.
Điểm đặc biệt là có một kẻ xa lạ đang đứng như để chờ bọn hắn vậy.
“Vẫy, vẫy ..”
Hắn vẫy tay trông rất khó hiểu.
Đặt chân xuống mặt đất đã khô cằn Lão Nhị không ngừng quan sát vị thiếu niên phía trước.
Còn vị huynh đệ theo sau chẳng biết từ lúc nào đã rút đao ra rồi.
Nói đi cũng phải nói lại dù không gian đã được “dọn dẹp” sạch sẽ song chẳng thể qua mắt hai dân chuyên như bọn hắn.
“Tràn đầy mùi huyết tinh.”
“Khả năng rất lớn một trận chiến nào đó mới diễn ra ở đây.”
Những đánh giá ban đầu bắt đầu được đưa ra.
“Ê, các ngươi có nghe rõ không ?”
Thiếu niên trẻ tuổi vẫy tay nói.
“Có cần để ta xử hắn không ?”
Đưa tay ngăn chặn Lão Nhị nhắc nhở,
“Ngươi chưa thấy gì bất ổn sao.”
“Chẳng lẽ ..”
“Đừng coi thường hắn.”
Nói đoạn hắn ngước lên quan sát kỹ vị thiếu niên đối diện.
“Chẳng biết ngươi muốn nói gì.”
Lão Nhị mở lời.
“Haha, vị đại ca này nói chuyện thật là dễ nghe.”
Đăng Thiên gãi gãi phía sau gáy tỏ ra rất chân chất.
“Ta muốn giao dịch với các ngươi.”
“???”
Chưa để đối phương hiểu ra Đăng Thiên đưa ngón tay về phía đối diện chỉ.
“Một người trong số các ngươi ..đổi lấy hắn.”
Lách nhẹ mình thiếu niên trẻ để lộ thân ảnh rất quen thuộc đang bị trói trên thân cây.
“Lão Đại !!!”
“Ngươi ..”
Tiếng nghiến răng nghiến lợi ken két liên hồi nói rõ sự tức giận đang sôi trào trong lòng bọn hắn.
“Sao, điều kiện nghe rất hợp lý đứng chứ.”
“Ta chỉ cần một người trong số các ngươi thôi.”
“Ta nhắc lại ..chỉ một mà thôi.”
“...”
“Nhị Lão giờ phải làm sao ?”
“Lão Thất ngươi quá nóng vội rồi.”
Bầu không khí tĩnh lặng cứ thế kéo dài đến vài phút.
Chỉ là điều hắn mong chờ không diễn ra, cả hai đều không vì mạng sống mà tranh chấp nội bộ.
“Để ta lên cho.”
“Không ! Quá nguy hiểm.”
“Nhưng Lão Đại thì làm sao.”
“...”
Đối mặt với áp lực vị Lão Nhị này vẫn rất chi là có tư thái.
Đôi mắt tuyền chợt lóe lên thứ gì đó.
“Vị huynh đệ này ta muốn thay đổi giao dịch một chút..”
“...”
“Ta muốn lấy hắn.”
Nói đến đây cánh tay hắn chỉ một nam tử to lớn đang nằm gục dưới mặt đất.(Cửu Bàn)
Sự tự tin trên mặt Đăng Thiên dần biến mất thấy rõ.
“Chậc ..”
Trong lúc quyết định lại để đối thủ nắm được điểm yếu thế này.
~~~=====~~~
Ta mới viết nên còn nhiều thiếu sót mong được đạo hữu gần xa góp ý. (càng thẳng thắn càng tốt)
Các đạo hữu nhớ like, share và đề cử truyện của ta a !!!