Trời chiều mịt mờ như tiếng lòng của ai đó.
Không mưa nhưng chẳng thể làm dịu đi tiếng gió vù vù ngang tai.
“Hộc, hộc ..”
Nhưng tiếng thở nặng nhọc trên từng bước chạy.
Hắn rất mệt ..song nếu không chạy ..sợ rằng mạng hắn ..
Chiếc áo bào lam sắc vốn rất mới giờ đã đượm những bụi bặm, ướt đẫm bởi những giọt mồ hôi đầy mệt mỏi. Cảm giác ẩm ướt, nhầy nhụa càng lúc được tỏa ra rõ ràng hơn cộng với cái mùi hôi tanh của cơ thể thật muốn làm người ta buồn nôn mà.
Hắn vốn dĩ cũng không ngoại lệ đâu, chỉ là cái mạng này sắp không giữ được rồi còn hơi đâu mà nghĩ mấy cái chuyện này chứ.
“Roạt, roạt, roạt ..”
“Hộc, hộc, hộc ..”
Tiếng chạy đều đặn hòa với cái nhịp thở hồng hộc như sắp hết hơi. Những giọt mồ hôi tử vầng trán lắn dài trên khuôn mặt vốn còn non nớt, niên thiếu.
Người này không ai khác chính là Đăng Thiên.
Sau khi giải quyết 3 sát thủ, hắn vội vã đi sâu vào trong rừng hòng thoát khỏi phạm vi của trận pháp, gọi người tới tiếp ứng.
Chỉ tiếc cuộc đời nhiều trái ngang, thoát nguy này thì gặp cái nguy khác; chưa nói tới những vết thương còn tàn dư sau trận chiến trước đó hắn còn phải đối mặt với một thách thức còn khó khăn hơn thế: tốc độ hiện tại chỉ bằng 1,2 thành so với bình thường.
Nguyên nhân từ đâu ư !
Hãy nhìn “hòn non bộ” ở trên lưng hắn thì biết.
“Hah ..”
Vác theo một “hòn non bộ” như vậy, bảo hắn lúc bình thường đã là bất khả thi rồi. Nói gì …
Có phải muốn ta vứt ngươi ở lại không !
Ăn cái gì mà nặng thế này hả trời !
Nhìn khuôn mặt còn đang chìm sâu trong mê man, hắn bất lực cố gắng gồng gánh hết sức có thể.
…
Trời đông lạnh giá giờ lại nóng nực làm sao.
Đó là những cảm nhận của Đăng Thiên vào lúc này.
Cái nóng nó không chỉ ở nhiệt độ mà còn là tình cảnh có phần quá nguy cấp hiện tại.
Ngoại trừ tốc độ quá chậm chạp thì thứ đáng ngại hơn chính là thể lực đang suy kiệt không phanh. Nó do rất nhiều yếu tố : từ việc chưa có thứ gì bỏ vào miệng đến những vết thương đang âm ỉ hành hạ, rồi đáng sợ hơn cả là áp lực thời gian, nỗi sợ cái chết vẫn không ngừng chiếm hữu. Nỗi sợ này càng có xu hướng chạm đỉnh khi hắn vừa chưa thấy bất cứ dấu hiệu nào của việc sắp thoát khỏi cái trận pháp quái quỷ này.
“Hah, hah, ..”
Tạm thời nguy cơ vẫn còn là nguy cơ, hắn hiện tại vẫn an toàn.
Nhưng đến bao lâu ?
Thật sự hắn không biết.
“Ahh ..”
Hắn tự cắn cánh tay của chính mình.
Tất nhiên hắn đâu có ngu mà ăn tay mình cơ chứ, đơn giản đây là một phương pháp được hắn học được trong mộng cảnh. Cơn đau chỉ đơn giản là phản ứng tiếp nhận kích thích của bộ não với cơ quan thụ cảm, cơn đau chính là cách cơ thể tự bảo vệ bản thân mình. Nhưng với hắn cơn đau còn có ý nghĩa khác, bằng một cách nào đó cơn đau chính là nguồn kích thích lớn lao giúp giải phóng bộ não hắn khỏi những thứ cảm xúc tiêu cực đang gián tiếp đẩy hắn tới cái chết.
Còn đau là còn sống.
Đúng vậy, giờ đây hắn càng hiểu nó hơn bao giờ hết.
Suy nghĩ vốn trì trệ trước đó giờ đã thông thoáng đến đáng kể.
Tính từ lúc trốn chạy tới giờ nửa canh giờ đã trôi qua song quãng đường hắn đi đươc chưa tới 1 phần 5 dự tính, con đường phía trước nói thật là quá mơ hồ, khả năng thoát ra khỏi trận pháp này ..
..quá ít.
Chưa kể, dẫu có thoát khỏi trận pháp, thì đâu có nghĩa hai bọn hắn có thể thoát khỏi nanh vuốt của nhóm sát thủ.
Quá rủi ro !!!
“...”
“...”
“Chậc ..”
Sau một hồi trầm lặng hắn chỉ biết chậc lên một tiếng.
Dù biết được chết đang ở trước mặt nhưng nếu hắn quay đầu thì nó cũng chẳng phải bờ.
Trước hay sau thì chỉ có một đường chết.
“...”
Còn làm giả dấu vết ư !
Quá nhiều sơ hở.
Nhìn thấy rõ ràng nhất là những vết thương mới trên thân thể cộng với cái thời tiết vốn lộng gió như vậy. Có quá nhiều sơ hở mà dù hắn có cố đến đâu thì việc làm cho nó biến mất là bất khả thi.
Đó là hắn vẫn chưa nói đến “gánh nặng” trên vai (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Làm thế quái nào hắn có thể vác theo thứ này mà không để lại bất kỳ dấu vết nào đây. Chỉ nhìn dấu chân thôi giờ đã lún đến cả tấc ..
“Bốp ..”
Vỗ trán ngắc ngoải.
“...”
Nghĩ đi nghĩ lại, não bộ thì nhảy số liên tục song thứ duy nhất hắn nghĩ được là tìm mảnh đất nào hợp phong thủy để còn chôn vội.
Hắn không đùa đâu, tới nước này rồi đi không được mà chạy chẳng xong.
“...”
Chỉ còn nước quay về ..
…
..đã chết thì phải mang theo mấy tên chết cùng.
Cũng chẳng còn sức đâu mà nghĩ nữa hắn lại còng lưng vác “hòn non bộ” mà quay trở về.
…..
Cẩn thận quan sát xung quanh.
Không thấy bất kỳ dấu hiệu bất thường nào hắn vội đặt Cửu Bàn sang một bên sau đó chạy đến hướng thân ảnh đã nằm gục dưới đất.
Mục tiêu của hắn tất nhiên là túi trữ vật.
Lúc trước không dám mang theo cũng vì hắn quá cẩn thận nhưng giờ đã liều mạng một phen rồi còn sợ cái gì nữa.
Sau khi lục lọi khắp nơi tổng cộng hắn có 3 túi trữ vật.
Túi đầu tiên:
Linh thạch 120 viên ..
1 Hồi khí dịch: một loại thủy dược giúp phục hồi linh khí ..
2 viên đan màu tím không biết công dụng ..
Một số linh thảo lặt vặt ..
Và ..một lệnh bài ghi chữ Tứ.
“Quỷ nghèo a.”
Sự bất mãn được thể hiện rõ ràng trên gương mặt hắn lúc này.
Như bản thân hắn mới vào tông được hơn 3 năm chỉ có ăn với ngủ mà số linh thạch đã nhiều hơn số này rồi.
Làm sát thủ nghèo như thế sao.
Tất nhiên nhận định của Đăng Thiên cũng có cơ sở thôi nhưng có vẻ hắn quên rằng một tấm Lam Phù hắn vừa phá đã có giá tới 500 viên linh thạch.
Con số không kém cả gia tài của bất cứ tu sĩ Linh Đồ cảnh nào.
Trừ những tên phú nhị đại và mấy tên được bao ăn, bao ở, ..(nói chung là zai bao) như hắn >..<
Túi thứ hai: có vẻ khá khẩm hơn túi trước
Linh thạch trong túi có hơn 200 viên, 1 Hồi Khí dịch, một chút linh dược các loại và một lệnh bài viết chữ Tam.
Túi thứ ba cũng là chiếc túi cuối cùng.
Khiến hắn bất ngờ nhất là bên trong chẳng có linh thạch gì cả, Hồi Khí dịch thì có hai lọ, linh dược thì lại vô cùng nhiều. Ngoài ra còn có một vài thư tịch về cách tu luyện, kỹ thuật ám sát, một lệnh bài chữ Nhất ..rồi cả cuốn thư tịch về trận pháp: Cách m Trận.
Nhìn đống đồ này hắn như tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
Nụ cười trên môi được hé nở một lần nữa.
…
Nhờ vào đống đồ trong túi trữ vật đặc biệt là trên những lệnh bài khắc chữ Tứ, Tam và Nhất hắn có thể tạm khẳng định rằng đây không chỉ là lệnh bài thân phận mà còn là lệnh bài thể hiện chức vụ, quyền hạn của mỗi người. Chưa kể những tên có thực lực cao hơn lại chính là những kẻ mang số nhỏ nhất. Cũng theo lối tư duy này hắn càng khẳng định được vì sao đối phương lại nắm giữ quá nhiều điển tịch như vậy.
Đó cũng chính là lý do lớn nhất để kế hoạch của hắn ra đời.
Không liều mạng như trước nữa, điều hắn cần làm chỉ là ..
Biến người chết thành người sống.
PS; dù có muốn phủ định hay không thì cũng phải xin lỗi các ngươi vì chất lượng chuyện thật sự không được ổn định. Hôm nào viết hay thì chẳng nói chứ viết dở nói thật sửa sang rất tốn thời gian mà nhiều lúc ta cũng rất không hài lòng. Ta biết ta còn nhiều thiếu sót cần phải sửa đổi nhiều hơn,ta chắc chắn sẽ khắc phục nó trong thời gian sớm nhất. Cảm ơn các đạo hữu đã đón đọc.