”Thu đi vọng tiếng lá
Nắng tắt thổi đông sang
Gió hắt trên đỉnh núi
Lạnh tanh cả đất trời
Mây mù che rợp lối
Sương trắng phủ kín đồi
Có nghe chăng tiếng nói
Từ thăm thẳm xa xôi.
10 …..20 ……30 …….không đúng hơn thì đã 32 năm rồi.
Một mảnh ký ức vẫn nằm một góc nào đó trong tim hắn, trải qua biết bao cái gọi là sự bào mòn của năm tháng nó vẫn vậy vẫn rõ ràng, nguyên vẹn. Chỉ cần những khi nào hắn yếu lòng nhớ tới là mọi thứ lại hiện về ngay trước mắt như chỉ mới hôm qua thôi.
Và cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể tin đó là sự thật.
Bình Minh Chi Quốc.
Năm thứ 283.
Một năm cái sắc vàng của mùa thu đến sớm hơn hẳn, khắp đất trời vì thế mà được phủ một lớp áo mới rất đẹp và nên thơ. Hoa nở rồi chóng tàn để cây trái lại một lần đón vụ sum suê, những cành cây lớn tuổi cũng vì thế mà khom mình nâng đỡ từng chùm quả nặng trĩu.
Cái se se cũng đến mới đây thôi nhưng đã thổi cái đậm đà của những thửa lúa chín kéo dài đến hết tầm mắt. Để rồi ta chợt nhìn lại những bóng người đã hăng say làm lụng chào đón một mùa gạo bội thu.
Tiếng gió thổi còn mang theo hương cỏ lá ngất ngây dọc theo dấu chân những đứa trẻ lon ton nô đùa. Đời người có một, tuổi trẻ cũng như vậy chỉ có một nên chúng phải nô đùa cho thỏa ước vọng trong lòng mình chứ.
…
“Mẫu thân, ta về rồi.”
Trong ký ức vốn đã nhuộm màu cũ kỹ hình bóng người mẹ hiền hậu như sáng bừng tất cả.
Mẹ là người chăm chỉ, chịu khó tần tảo sớm hôm là bữa cơm thơm ngon ấm áp mỗi khi hắn đi chơi với lũ bạn về ..và còn là tất cả với hắn.
Gia đình hắn có 3 người cha mẹ và hắn, à còn thêm đứa em ở trong bụng mẹ nữa là 4.
Cha hắn làm nghề bốc vác thường phải làm việc từ sớm đến chiều mới về nên cha con hắn thường chỉ gặp nhau trên mâm cơm bữa tối, chưa kể giờ là mùa thu hoạch công việc của cha cũng nhiều hơn hẳn có khi phải tới tối muộn cha mới về. Nên cũng vì lẽ đó mà có vẻ hắn thân thiết với người mẹ hiền dịu hơn, người luôn canh cánh nỗi lo cơm áo gạo tiền nhất là khi gia đình sắp có thêm thành viên mới.
Do bé có em bé nên hắn cũng vì vậy mà trưởng thành hơn, không còn mấy khi rong chơi với lũ bạn như thuở trước nữa. Dù sao hắn đã lên 8 rồi cha hắn bảo vài năm nữa là lấy vợ được rồi nên những công việc trong nhà từ chăn trâu, xách nước đến nấu cơm giặt giũ hắn đều có thể giúp mẫu thân.
Ngoài ra giờ cũng tới vụ thu hoạch rồi nên hắn có thêm một công việc mới là gặt thuê những thửa ruộng đang chín vàng. Công việc này không đem lại cho hắn một đồng nào nhưng bù lại hôm nào hắn làm lụng chăm chỉ thì kiểu gì tối đến cũng có một bữa no.
Nhìn những hạt gạo trắng muốt nằm đầy đặn trên cái bát sứ đã nứt vết mẻ hắn không khỏi toe toét cười vì đã làm được việc gì đó giúp đỡ gia đình mình.
“Mời cha mẹ xơi cơm.”
Và như mọi lần hắn đều vội vàng rồi sau đó nhanh chóng lấp đầy cái bụng đang đói meo.
Một ngày có lẽ khá vất vả với một đứa trẻ tầm tuổi hắn song chỉ cần nhìn mọi ngươi quây quần bên nhau là những giọt mồ hôi cũng trở nên hạnh phúc rồi.
Thu Phân(1), quốc lịch năm 283.
Tần Dương Quốc tiến công xâm lược, thổi bùng ngọn lửa chiến tranh khắp đất nước.
Với vị thế là một cường quốc của mình cùng với sự nhu nhược của lũ vua quan mà Bình Minh Chi Quốc nhanh chóng thảm bại, đẩy tất cả dân chúng vào cảnh lầm than, khép lại gần 300 năm lịch sử.
Hắn làm sao có thể quên được cái ngày định mệnh đó.
Đồng lúa bạt ngàn trải dài tít tắt giờ nhuộm một màu đỏ rực của sự bi thương, gió vẫn cứ thổi nhưng chỉ làm những làn khói đen mịt che kín cả bầu trời. Rồi cài màu sắc chết tiệt đó cứ lan rộng ra phủ kín cả buôn làng, rồi theo sau là đoàn người những kẻ cưỡi trên lưng vô số chiến mã màu trắng tuyền càn quét tất thảy ..
Và thứ còn lại chỉ là một cảnh tượng ám ảnh đi theo hắn cả cuộc đời. Xung quanh hắn không đâu không có những chất dịch đỏ sệt chảy dài trên thân ảnh đã ngã xuống. Chúng chảy từng dòng từng dòng chứ không như hai bậc phụ mẫu của hắn giờ chỉ còn nằm bất động đè lên thân thể gầy gò của hắn.
Hai ngươi chẳng còn nói với hắn một lời nào ...bất kể một lời.
“Hic, hic ..”
“Hic, hic ..”
Hắn nghe thấy tiếng lòng dần bị rách ra từng chút.
Một nỗi đau không thể diễn tả.
…
…
..trái ngược với bộ giáp trắng sáng bóng của chúng thứ còn lại sau tất cả chỉ là cái tối đen một màu. Tất cả như để nói với hắn rằng ..hắn chẳng còn gì.
Một đêm trời mưa rất to, mưa lộp độp trên mặt đất vụn vỡ, lăn lóc trên một đống tro tàn. Chỉ còn bóng hình nhỏ bé đang cô độc ngắm nhìn tất cả ..
“M ..ẹ …..C ..ha ..”
Tiếng gọi nghẹt ngào cùng tiếng nấc theo từng đợt văng vẳng trong cơn mưa đêm.
Và chẳng một ai nhận thấy thứ ánh sáng tinh khôi ẩn hiện phía chân trời.
…
…
…
…
…
Những ngày tháng sau đó với hắn là “lạnh giá”
“Tách, tách ..”
Những giọt mưa từ nơi khóe mắt tuôn dài để đưa sinh linh nhỏ bé trở lại thực cảnh.
Tuyết đang rơi, rơi nhiều trên những mái nhà, phủ trắng cả những con đường nhộn nhịp dấu chân người.
“Phụ Thân, ta đói rồi bao giờ mới được về.”
“Gia gia chắc chắn mẹ cha đang chờ ra đó.”
“Mẹ ngươi xem áo mới của ta có đẹp không.”
“Mẫu thân ..”
Dòng người vội vàng bước qua có ai đoái hoài tới một thân xác nhỏ bé đang co ro nơi về đường.
Sau cái ngày định mệnh đó cuộc đời hắn ..thay đổi rất rõ rệt.
Không bao lâu hắn theo dòng người mà đổ bộ đến nước láng giềng, nơi chẳng mặn mà gì những kẻ như hắn.
Mùa đông năm nay vì đó mà lạnh hơn mọi năm.
Hắn lớn hơn một tuổi.
Gầy hơn một chút.
Và ..không cha không mẹ, cù bấc cù bơ.
Cái thân gầy guộc bị cái đói hành hạ được lộ rõ qua lớp vải mỏng của chiếc áo đã chằng chịt những vết rách.
Liệu mùa đông này có là mùa đông cuối cùng của hắn không ?
Hắn đâu thể biết được ..
Mà hắn cũng chẳng mấy quan tâm.
Bây giờ điều hắn làm duy nhất là cố nhắm hai mắt lại, tự huyễn hoặc bản thân bằng một giấc mộng mị nơi hắn còn tất cả ..tất cả thứ hắn đã mất.
Đáng tiếc rằng với cái bụng rỗng đang reo gọi, hắn làm sao có được một giấc mộng êm ấm được.
Cơ thể hắn nóng rực toàn thân, cơ thể thì rệu rạo thiếu sức sống. Đò là những dấu hiệu cho thấy cơ thể bé nhỏ này đã đến ngưỡng giới hạn của nó.
Thứ hắn duy nhất có thể làm là lấy đôi tay gầy yếu ôm mình co ro trong sự lạnh băng của dòng người lũ lượt. Mặc cho hắn có tuyệt vọng đến đâu cái lạnh giá chẳng thể dừng lại.
Cảm giác tuyệt vọng còn kéo theo những suy nghĩ điên cuồng lấn át tất cả.
Hắn hận ..hậ..
Hắn hận bọn chúng ..
Hận tất cả.
Rồi một tiếng ong ong vang lên chấm dứt ý thức của hắn.
…
“Hốc ..”
Tính giấc.
Trong không gian tăm tối xuất hiện một con mắt sắc bén khiến người ta không thể không rùng mình. Nó cứ bất động mà nhìn hắn chẳng rời.
“Ưm ..”
Con mắt vẫn chằm chằm nhìn hắn không rời.
“Muốn trả thù không.”
Nghe đến đây đứa trẻ đáng thương bất ngờ ngước mắt lên nhìn bóng đen không rời.
Đáp lại bóng đen chẳng nói chẳng rằng chỉ ném cho hắn một lệnh bài khắc chữ
..Nhị
Từ đó hắn sống vì hai chữ bao thù và người trước mặt chính là kẻ có thể giúp hắn thực hiện ước mơ đó.
~~~====~~~
Thu Phân: giữa thu, cuối tháng 8
PS: Một góc nhìn, một ký ức, một mảnh đời . Vốn dĩ các ngươi không thấy bất cứ tiếng trả lời nào ngoài lời tự sự bởi đây chỉ là một mảnh ký ức mà hắn còn ám ánh thứ dù muốn hay không đã bị thời gian làm phai nhạt, tất cả chỉ là những mảnh ghép được chắp vá.
Ta mới viết nên còn nhiều thiếu sót mong được đạo hữu gần xa góp ý. (càng thẳng thắn càng tốt)
Các đạo hữu nhớ thích và đề cử truyện của ta a !!!