Việc ăn uống trong Uyển Linh Sơn được làm bởi Tô Hoa - thân cận duy nhất của sư phụ hắn. Mọi việc bếp núc dọn dẹp nàng đều một tay làm hết không chút kêu ca, phàn nàn.
Hôm nay sư phụ giận nên chỉ mình hắn ăn cơm với Tô Hoa. Nói thật thì từ khi đến đây hắn chưa thử thức ăn gì mà không có bàn tay của Tô Hoa hay đúng hơn đồ gì do nàng nấu đều thật sự rất ngon nên hắn chẳng có lý do tìm thức lạ ở bên ngoài cả.
“Tô tỷ, cơm ngươi nấu là ngon nhất.” Đăng Thiên không tiếc lời khen ngợi.
“Đăng Thiên, ngươi càng lớn nói năng càng dễ nghe a.” Tô Hoa cười vui vẻ.
“Ta tưởng ngươi sẽ khiêm tốn hơn chứ, như lúc nói chuyện với sư phụ ý.” Đăng Thiên trêu ghẹo.
“Hừ, với ngươi thì không cần.” Nàng tỏ vẻ giận dỗi.
Ăn xong, hắn cũng không ở lại tiếp tục ở lại nữa dù gì hắn cũng rất mong chờ thân pháp mới nhận được.
Nhưng rồi hắn quay trở lại vì nhớ một chuyện rất quan trọng - phải tạ lỗi với sư phụ cái đã. Dù sao nàng cũng đối xử tốt với hắn như gia gia vậy, còn việc hắn cả ngày chỉ có ngủ là lý do riêng có nói thì sư phụ cũng chẳng tin.
Đứng trước động phủ sư phụ hắn quỳ xuống, giọng mếu máo “vô cùng chân thành” nói.
“Sư phụ, đồ nhi đến đây để nhận lỗi. Đồ nhi biết sai rồi, sư phụ đã dành bao tâm sức nuôi nấng đệ tử, ta lại lười biếng làm sư phụ phiền lòng từ nay ta sẽ cố gắng hơn không để người thất vọng.”
Nói xong, đáp lại lời hắn chỉ có tiếng vang do âm thanh lan sang tường bật về.
Thật ra vừa rồi từng lời hắn nói Bạch Uyển Nhi sư phụ đều nghe rất rõ không thiếu một từ nhưng trong nàng hiện tại tồn tại cảm xúc vui buồn lẫn lộn.
Vui vì đồ nhi biết hối cải cố gắng tu luyện hơn không bõ công nàng chờ mong song đau đáu trong nàng là nỗi buồn tự dưng lại tới. Nếu Đăng Thiên chăm chỉ hơn thì chẳng phải nàng sẽ ít được thấy hắn ngủ hơn sao. Không được! Lúc này trong nội tâm của nàng đang có một sự đấu tranh ác liệt giữa con tim và lý trí.
Lý trí tất nhiên là muốn đỗ đệ của mình gắng công tu luyện sau này thành tài; cảm xúc thì vẫn muốn cuộc sống như 3 năm qua ngày ngày nhìn Thiên nhi ngủ trông yêu không chịu nổi.
“Sư phụ thật ra đệ tử còn một tỉnh cầu.” Hắn bèn thử hỏi.
“Ngươi nói đi.”
Vui mừng vì sư phụ vẫn ở đó, hắn vội hỏi.
“Đệ tử ngu si luyện đao pháp gặp phải chướng ngại không biết giải quyết ra sao.”
“Cứ nói.”
“Là thế này, đệ tử tu luyện đao pháp không biết nên đi theo hướng nào? Đao pháp tất sát hay liên miên bất tận?” Đăng Thiên thành thực nói về khó khăn của hắn.
“Lời hỏi rất hay.” Bạch Phượng Uyển không giấu nổi tiếu ý.
“Mọi công pháp, thể pháp, thân pháp, võ kỹ, pháp kỹ trong thế gian đều đủ cả điểm mạnh lẫn yếu. Điểm khác biệt của các pháp, kỹ có phẩm cấp cao so với phần còn lại là việc tối đa hóa điểm mạnh và hạn chế, che giấu điểm yếu đáng kể.”
“Như Huyền MInh công pháp được phần lớn tu chân giả sử dụng. Điểm mạnh rất nhiều cụ thể nó là công pháp trung tính có thể dễ dàng kết hợp với tất cả pháp, kỹ khác. Thứ hai tu luyện nó cũng dễ chỉ cần thu nạp linh khí của đất trời. Thứ ba công pháp dù đơn giản vẫn hỗ trợ tu luyện đến hết Linh Giả cảnh. Cuối cùng cũng là điểm mạnh nhất, người tu luyện nó sẽ có linh lực hơn 3 thành so với công pháp khác.”
Ngưng một chút ý để hắn có thời gian suy ngẫm từng lời rồi nàng lại nói.
“Tuy nhiên điểm yếu có nó cũng nhiều không kém. Thứ nhất tính trung tính vốn là điểm mạnh cũng là điểm yếu của nó bởi tu luyện được nhiều loại pháp, kỹ tất nhiên sẽ không bổ trợ thêm cho bất kì loại nào vậy sẽ không thật sự mạnh ở bất kì lối chiến đấu nào. Thứ hai nó quá đơn giản dẫn đến việc phát triển phong cách đánh cũng gặp trở ngại rất lớn. Thứ ba do không thuộc một hệ riêng biệt nào nên việc tu luyện các pháp, kỹ khác cũng khó hơn công pháp khác. Cuối cùng do nó quá phổ biến phần lớn ai cũng biết ba điểm yếu trên.
“Ngươi có câu hỏi nào không?” Nàng bình đạm giảng giải.
“Sư phụ, vậy nếu Huyền Minh pháp khắc phục được điểm yếu thứ ba thậm chí là hỗ trợ tu luyện pháp, kỹ thì việc gì xảy ra.” Đăng Thiên vô cùng chú tâm.
“Vậy nó sẽ ..nói đúng hơn ngươi sẽ học được nhiều pháp và kỹ hơn, cách chiến đấu cũng đa dạng hơn nhưng nhiều chưa chắc đã tốt, nếu không khéo léo kết hợp hai điểm yếu đầu tiên càng thể hiện rõ ràng hơn.” Nàng cũng hơi bất ngờ với câu hỏi của hắn.
“Rồi bắt đầu đi vào vấn đề chính: đao pháp của ngươi. Thử vài chiêu cho ta xem.”
Cũng không để sư phụ nhắc nhiều Đăng Thiên lấy một thanh đao thông thường, dùng tất cả những gì hắn học được trong thời gian vừa qua.
Lúc này một thân ảnh cũng đứng ngay gần đó, chính là Tô Hoa. Nàng mỉm cười đầy ngạc nhiên.
“Tiểu tử này học đao pháp từ lúc nào vậy.”
Không chỉ Tô Hoa mà chính sư phụ hắn cùng thấy bất ngờ.
“Đao pháp không tệ.”
Phải biết Bạch Phượng Uyển trưởng lão là người rất kiệm lời khen với người khác (trừ lúc khen hắn đáng yêu) vì vậy được khen không tệ là thật sự rất “không tệ” đó.
Mỗi đường đao hắn vung đều quyết liệt, dứt khoát và đặc biệt là rất thuần thục. Nếu nói đó là thiên phú thì phải xem tâm thế trong khi xuất đao của hắn rất bình thản, tự nhiên không muốn nói là có bề dày chiến đấu, lịch luyện. So sánh với một tên suốt ngày chỉ ăn với ngủ thì thật là ảo ma canada.
Múa hết bài đao Đăng Thiên cúi xuống chờ nghe sư phụ chỉ điểm.
“Tại sao ngươi lại chú ý đến hai cách dùng đao pháp này, dù sao đao pháp cũng có rất nhiều trường phái.”
“Ta thấy nó hợp với mình.”
“Ta cũng thấy vậy.”
Sau đó, nàng giảng giải rất nhiều về đao pháp đặc biệt biệt là hai loại đao hắn muốn học.
Cụ thể như sau:
*Tất sát đao:
- Đặc điểm: tập trung vào việc dùng một tới hai đòn để kết liễu hay ít nhất là làm đối phương trọng thương. Tập trung phát triển sức mạnh trong từng đòn đao.
- Ưu điểm:
Công kích rất mạnh, sát thương lớn..
Khí thế đứng đầu trong đao pháp.- Nhược điểm:
Rất tiêu hao thể lực.
Không thích hợp đấu với kẻ ngang bằng hay mạnh hơn.
Lạm sát (tác dụng phụ thay đổi đến tính cách).
- Khắc phục:
Chi li trong từng đòn đánh.
Chỉ hạ sát khi cần thiết.
Đao pháp liên miên bất tận:
- Đặc điểm: tập trung vào sự linh hoạt, đều đặn trong từng đòn đánh và khả năng kiểm soát cơ thể.
- Ưu điểm:
Linh hoạt khó lường (khó đối phó).
Phù hợp khiêu chiến vượt cấp.
+Quần đầu không tệ.
- Nhược điểm:
Khó khăn trong việc giữ gìn nhịp độ.
Khá tốn sức.
- Khắc phục:
Rèn luyện thể lực (đặc biệt là sức bền).+Tập lắng nghe cơ thể, nhịp thở.
Sư phụ giảng giải vô cùng kỹ càng khách quan về hai trường phái nhưng không hề phiến diện khuyên hắn nên đi theo hướng nào, lựa chọn ra sao nàng đều cho hắn quyền tự quyết.
Cũng phải tốn khoảng hai canh giờ hắn mới thông suốt, lựa chọn trường phái thứ hai không do dự.
Cũng không để mặc hắn, sự phụ cũng đã đi ra ngoài, mặc một chiếc lục bào có phần giản dị. Tùy tiện lấy một thanh đao lạnh lùng vung từng đao chiêu.
Sư phụ đúng là sư phụ, dù xem đi xem lại vài lần hắn cũng chẳng thấu hết những đao chiêu do nàng sử dụng. Thanh đao nhẹ nhàng lượn bay trên từng khoảng không, liên miên bất tận như những đợt sóng đánh vào bờ không biết ngày dừng lại.
Bây giờ hắn mới hiểu việc ngắm một mỹ nhân múa kiếm (ở đây là đao) lại mang đến ý cảnh tuyệt diệu như vậy.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G