Sư Huynh Ta Thích Ngủ A

Chương 3 - Sư Phụ “Nóng Nảy”

Tại một vùng sơn cước xung quanh trùng trùng những ngọn núi cao ngất ngưởng rộn vang những tiếng lạnh lẽo của kim loại. Ngay dưới chân núi hai thân ảnh đang đối chiến lẫn nhau: bên tả là một nam tử nho nhã, tóc dài buông thõa trông rất khí chất vung những đường kiếm sắc bén còn phía đối diện là một thiếu niên độ 14, 15 trên tay cầm một thanh đao dài ngang thân người.

Trận chiến đang đến hồi căng thẳng chỉ cần một chút sơ sẩy thì kết quả sẽ được phân định.

Nam tử có kiếm pháp liên miên bất tận khiến thiếu niên đối diện chỉ biết tìm cách đón đỡ.

Trái phải, trái phải, trái phải rồi trái phải những kiếm chiêu có phần đơn giản nhưng được thực hiện quá thành thục đến nỗi thiếu niên không kịp lấy hơi để thở nói gì đến phản công.

Như để quan sát kĩ hơn đối phương nam tử lùi về vẫn giữ vẻ thong dong vốn có, đôi mắt sắc bén chỉ cần thấy đối phương sơ hở là ra tay.

Thiếu niên cũng thấy không ổn nên tiến lên chủ động tấn công. Đao pháp phải gọi là rất táo bạo, nam nhân thấy vậy phải dùng kỹ xảo làm phân tán lực đao mới có thể tự tin đón đỡ. Ngạc nhiên hơn là tu vi của nam nhân này còn thấp hơn thiếu niên hai trọng vậy mà nhờ kinh nghiệm chiến đấu dày dặn mà hắn có thể vượt cấp đánh người.

Thế công cũng không giữ được lâu, đao chiêu của thiếu niên đã có phần chuệch choạc, nắm bắt thời cơ này nam tử đối diện nhanh chóng tung kiếm .

Giờ là phải trái, phải trái rồi phải trái.

Thiếu niên vừa đỡ vừa lui vô sau vô cùng chật vật .

Có vẻ do không giữ được thăng bằng thiếu niên ngã về phía sau.

Không để lỡ thời cơ nam tử tuấn mỹ đưa kiếm lao tới.

Đột nhiên trước mắt nam tử là màu đen tăm tối. Vậy là không phải thiếu niên sức cùng lực kiệt mà vừa rồi hắn chỉ giả vờ thất thủ để nhặt nắm cát dưới đất thực hiện ám chiêu này. Còn đang cố lấy lại thị lực, nam tử vội vàng lùi phía sau nhưng đó là khoảng thời gian quá đủ cho thiếu niên phản công một đao thật mạnh vào giữa ngực. Đao thứ hai nhắm vào phần giữa đầu với thân.

“Keengg.”

Một tiếng chói tai được tạo ra từ sự va chạm mạnh giữa lưỡi đao với thanh kiếm.

Thế công chưa hết thiếu niên lại tiếp tục ra chiêu bởi hắn biết đây là cơ hội duy nhất của mình.

Đối mặt với thế công dồn dập của thiếu niên, nam tử chỉ còn biết đối diện trực tiếp. Nhưng vết thương trước đó quá nặng khiến sự linh hoạt đều đặn trong kiếm pháp đã giảm đi phân nửa.

“Aaaaa ..”

Thiếu niên hét lên chém thật mạnh vào phía bên trái.

Nhưng không thấy máu chảy, chỉ có những mẩu vải rách tung bay.

Nam tử trong phút quyết định đã né được một đao, hắn dứt khoát đâm mũi kiếm về phía yết hầu đối thủ.

Máu rơi lã chã thấm đẫm vào áo bào rồi rơi từng giọt đỏ tươi xuống nền đất khô cằn.

Trận chiến kết thúc, dưới ánh dương rực sáng hai thân ảnh chiến đấu giờ chỉ còn một kẻ đứng thẳng, khuôn mặt non choẹt của cái tuổi đáng ra còn rong chơi với chúng bạn chúng bè. Lúc này hắn cùng không nén nổi tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Vừa rồi trong giây phút quyết định đó hắn hét lên vốn là để đối phương tập trung vào hư chiêu trong khi thực chất đòn quyết định được hắn để dành đằng sau. Chiêu này đối với đối thủ khác chắc sẽ không quá hiệu quả nhưng đối thủ có thân pháp tốt như vậy mọi chuyện lại khác.

Tất nhiên phải thêm một chút may mắn nữa.

Sau 96 lần cuối cùng hắn cũng thành công.

Có lẽ nam tử trước mắt là đối thủ khó nhất mà hắn từng đối diện. Từ kiếm pháp thành thục đến mức lô hỏa thuần thanh đến thân pháp nhanh nhẹn bất thường nếu không phải sau nhiều lần chiến đấu thì chắc hẳn hắn đã không có kết quả như vậy. Sau những thất bại cay đắng hắn đã nhìn ra nhược điểm của kiếm pháp này, cụ thể là sau khi xuất 12 kiếm chiêu sẽ có một khoảng trễ nhỏ. Tuy nhiên biết điểm yếu này song khoảng trễ đó thật sự quá nhỏ chưa kể nó còn được khắc phục bởi thân pháp nhanh nhạy khó đoán.

Chính vì sự kết hợp của kiếm pháp và thân pháp quá đỗi hoàn mỹ của chúng mà hắn đã chết 95 lần trước đây. Nhưng trên đời này làm gì có thứ gì hoàn mỹ chỉ đơn giản là hắn chưa đủ khả năng để nhìn thấu và tận dụng khuyết điểm đó thôi. Như lần này không phải hắn dám liều lĩnh thử dùng chiến thuật dùng ám chiêu tung hỏa mù vào khoảnh khắc sơ sẩy của đối thủ thì không biết bao nhiêu lần nữa hắn mới chiến thắng.

Thân xác của nam tử cũng dần tan rã biến mất trong khoảng không chỉ còn lại hai vật tỏa ánh sáng lấp lánh.

Đầu tiên là thanh kiếm sáng loáng được làm bằng kim loại đặc biệt vô cùng sắc bén dù sao hắn cũng bị nó chém chết gần trăm lần nên cũng không xa lạ gì. Phẩm cấp phải nói là rất cao chưa kể sát thương của nó khủng bố không thua gì hậu thiên linh bảo.

So với cây đao ghẻ của hắn thì không biết hơn bao nhiêu.

Thứ hai là một cuốn da dê có phần rách nát. Trên bìa có ghi “Bộ hành” nếu hắn đoán không sai đây chính là thân pháp rất khó xơi của nam tử đó, di chuyển không nhiều song rất nhanh và linh hoạt.

Bỗng dưng lúc này trong đầu hắn xuất hiện nỗi đau không ai thấu. Cuộc đời là những niềm đau a thay vì được lấy cả hai lúc này hắn phải lựa chọn duy nhất một thứ, chỉ một thứ thôi. Buồn nhất những lần lựa chọn thường là chẳng có cái nào thật sự hơn cái nào, đơn giản ta phải chọn cái phù hợp với ta hơn thôi.

Cũng không suy nghĩ nhiều hắn quyết định chọn cuốn da dê cũ kỹ. So với thanh kiếm kia thì nó phù hợp với hắn hơn cả dẫu sao hắn đang luyện đao pháp không thể ngu ngốc đổi sang học kiếm được.

Cố an ủi bản thân như vậy sau đó hắn bỏ qua cái lỗ đen ở phía trên đỉnh đầu rồi trở về thực tại.

Trong một căn phòng nhỏ vất vưởng trên sườn Bạch Uyển sơn một thiếu niên vẫn đang bám chặt chiếc giường nhỏ ở góc phòng dù mặt trời đã lên đỉnh đầu.

Ngồi bên cạnh hắn là một nữ tử vô cùng xinh đẹp đang thích thú nhìn thiếu niên còn đang say giấc. Không ai khác nàng là Bạch Phượng Uyển trưởng lão vừa giận dữ bỏ đi.

“Thiên nhi, những lão già kia làm sao biết được ngươi đáng yêu như vậy. Nhìn ngươi ngủ dễ thương chết đi được làm sao nỡ gọi ngươi dậy đây.”

“Ngươi có biết không các lão già đó toàn kẻ nông cạn mà thôi. Nếu bọn hắn nhìn ngươi ngủ dễ thương như vậy sao mà nỡ lòng muốn đuổi ngươi đi chứ.”

“Không! Không được chỉ có ta mới được nhìn ngươi ngủ thôi!”

“Đồ nhi xem này, vi sư mới mua vải để may áo cho ngươi. Ngươi thích loại nào, đỏ hay xanh.”

“Ưm! Màu đỏ ta may cho ngươi rồi vậy màu màu xanh đi.”

“Đồ nhi! Ngươi lại chảy nước miếng kìa, trông yêu chưa!”

“Uhm! Đáng yêu quá đi mất.”

Nếu ai trong tông nhìn thấy vị trưởng lão ngang ngược, ngạo kiều thường ngày lại có thể nói những lời như vậy. Chắc miệng của họ ngậm không nổi mất. Thật là khó tin a ! Có mơ cũng không ai có thể tin được.

“Hah hah hahh ..” Tiếng ngáp dài của thiếu niên vừa kết thúc giấc ngủ say.

Những khối cơ, xương cốt, dây thần kinh đều không bị trì trệ như người thường thậm chí còn rắn chắc hơn trước gấp bội. Song dạ dày của hắn đang oán thán khóc thương, kêu gào thảm thiết. Cũng phải a 3 ngày 3 đêm hắn tập trung tìm mọi cách giải quyết nam tử đó mà quên “hầu hạ” hệ tiêu hóa của mình.

Há miệng ngáp thêm cái nữa.

Đột nhiên một làn gió thật mạnh thổi bay hắn lăn lóc mấy vòng. Hắn chưa hiểu chuyện gì a.

“Nhớ là mình ngủ trong phòng a.”

“Đăng Thiên ngươi cả ngày không biết làm gì sao. Ngươi có biết vì ngươi mà ta xấu hổ với mấy lão già đáng ghét kia không.”

“Sư phụ a! Ta vừa ngủ dậy ngươi để ta kịp hoàn hồn cái đã.” Tất nhiên đây là lời hắn nói trong lòng mà thôi.

“Đồ nhi bất tài, làm sư phụ phải hổ thẹn rồi.” Không nói nhiều hắn gập đầu thật thấp.

“Hừ, ngươi sửa soạn đi Tô Hoa chuẩn bị xong cơm canh hết rồi.” Nói đoán nàng quay ngoắt rời đi.

“Sư phụ ngươi đóng nhẹ cửa được không.” Hắn cũng chỉ đang nói trong lòng thôi.

Sư phụ xinh đẹp này của hắn là thế, rất là nóng tính a. Nhưng dù sao sư phụ cũng chỉ là muốn tốt cho hắn nên có trách thì hắn cũng chỉ biết trách mình.

Nói đoạn, hắn gãi gãi đầu, sửa soạn chăn gối, đầu tóc rồi đi lấp đầy cái bụng.

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bình Luận (0)
Comment