Hôm nay trước cổng Chính Đạo Tông lại trở nên náo nhiệt như hội.
Cứ hai năm một lần Chính Đại tông sẽ tổ chức một kỳ thi tuyển chọn ra tân đệ tử. Vì vậy những địa phương ngàn dặm xung quanh nghe tin đều đưa con cái của mình tham gia.
Dù đã tổ chức nhiều lần trước đây, nhiều sự thay đổi diễn ra thường xuyên mỗi năm nhưng duy nhất không khí náo nhiệt là không bị đánh mất.
Hàng người nối dài theo nhau đi vào: gái trai, giàu nghèo, lớn bé đều có cả. Phần nhiều còn có những người chẳng tham gia nhưng đến xem náo nhiệt, góp vui vì vậy ngày này còn là ngày hội trong năm của người dân quanh đây. Trong một ngày đặc biệt như vậy các thương nhân làm sao có thể tuột mất cơ hội kiếm tiền như vậy, dọc hai bên đường những cửa hàng tạm bợ mọc như nấm sau mưa bán đủ mọi thứ người ta có thể nghĩ tới.
“Áo bào đỏ tràn đầy may mắn đây.”
“Ai mua không xôi đỗ thơm ngon, ăn vào chắc chắn đỗ đạt.”
“Ai muốn thành tài để thầy viết một chữ lên tay không thành thầy không tính tiền.”
“Vòng tay của thần tiên ước gì được đó, chỉ có vài cái duy nhất nếu không thành ta gã con gái cho các ngươi. Mua đi ! Mua đi !
…..
Bài thi tuyển hôm nay có phần đơn giản chỉ cần đấu võ với một vị đệ tử trong tông, được họ công nhận sẽ được vào thẳng ngoại môn. Ngược lại nếu thất bại vẫn còn cơ hội làm đệ tử ký danh chỉ cần nhanh nhẹn hoạt bát hay gia đình “ủng hộ tiền xây dựng cơ sở vật chất” nhiều một chút đều có cơ hội lớn. Dù chỉ là đệ tử tạp dịch làm những việc lặt vặt tay chân nhưng chỉ riêng việc được ở lại tông môn đối với phần lớn người ở đây đã là vinh hạnh rồi.
Sân trước vô cùng lớn gồm 16 sân đấu hôm nay được sử dụng để sát hạch. Dù số lượng thí sinh lên tới vài ngàn người nhưng với tốc độ trước mắt có lẽ một, hai ngày là có thể kết thúc. Phần lớn người tham gia đều chưa qua rèn luyện cả thể thuật lẫn pháp kĩ còn kinh nghiệm chiến đấu lại là một số không tròn trĩnh nên thường chưa được một đấm một người khác đã lên thay.
Không thể nói là họ bắt nạt người mới được dù sao muốn vào tông mỗi người cũng không thể bất tài vô dụng được, ngoài ra mỗi đề tử trên sân đều mới vào tông có 2 năm trước tu vi còn non kém, chưa kể họ bị nghiêm cấm sử dụng pháp kĩ nên nếu thí sinh dành thời gian cho việc rèn luyện thay vì tin vào vận may thì chẳng có kết quả thảm hại như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, trong số những người tham gia dự tuyển không ít kẻ có năng lực, bỏ nhiều công sức để đạt kết quả tốt.
“Tên ở đài số 2 quyền pháp rất tốt.” Một trưởng lão thân to bằng cự đỉnh, mặt mũi tròn trịa dùng tay lật đồng vàng đầy vui vẻ.
“Ta thấy tên vừa rời đài thứ 4 tuổi nhỏ mà bắn cung không tệ.” Một trưởng lão khác cũng góp vui, tay vuốt râu trông rất trang bức.
“Phú Quý, Tuấn Kiệt các ngươi cũng tới sao.” Một nam tử mặc lam bào từ trên không phi xuống vô cùng tiêu sái.
“Phi Quân trưởng lão, không ngờ ngươi bận trăm công ngàn việc cũng tới xem náo nhiệt.” Hai trưởng lão có vẻ bất ngờ.
“Vẫn còn người khác nữa.” Phi Quân trưởng lão nhìn đằng xa.
Trên khoảng trời xanh ngắt xuất hiện ba thân ảnh. Gồm ba thiếu nữ xinh đẹp mỗi người một vẻ bên tả nữ nhân có phần hiền hòa nhất lộ rõ vẻ thùy mị nết na; cánh hữu nữ nhân có phần ma mị với nét điểm xuyết trên khuôn mặt nổi bật với đôi mày sắc lẹm và lưỡi nhận nhỏ giữa trán. Nữ nhân chính giữa lại là tâm điểm chú ý dù sở hữu thân hình có phần nhỏ nhắn hơn hai người còn lại nhưng bóng hình nàng lại chói lòa lấn át tất cả; nàng ngạo kiều đầy ấm áp tựa như ánh nắng buổi ban mai song cũng rất đỗi cao ngạo chẳng thể nắm lấy.
“Ha ha vậy là đông đủ rồi a.” Phú Quý trưởng lão mở mồm cười to.
“Hừ, còn tên não cơ bắp vẫn mải luyện quyền.” Nữ nhân có phần thùy mị không giấu được vẻ bực dọc.
“Phi Miêu, đã bao năm rồi ngươi lạ gì tính hắn.” Phi Quân ôn hòa nói.
“Ca ca, huynh nói phải.” Phi Miêu lúc này chỉ còn cách miễn cưỡng chấp nhận.
“Phi đệ không biết Tô huynh hôm nay có đến không.” Mỹ nữ ma mị thắc mắc.
“Chưởng môn hắn đi bàn luận sự vụ với Hoa Liễu lão đầu chắc vài ngày sẽ về.”
“Vậy sao.” Vị nữ nhân mị hoặc tên Tố Nguyệt rõ vẻ thất vọng.
“Tố tỷ ngươi yên tâm, khi nào lão về ta sẽ cho hắn một trận.” Nữ nhân đứng giữa lên tiếng an ủi.
“Phượng Uyển ngươi cứ hung dữ như thế độc thân cả đời a.” Phú Quý thích ý trêu chọc.
Vừa dứt lời Phượng Uyển không do dự lườm xuýt hắn làm Ngô Quý lưng ướt đẫm mồ hôi.
“Nhưng mà ta thích a.” Tuấn Kiệt tươi cười vuốt bộ râu ngắn mẩu của mình.
“Ngươi nói lại !!!” Phượng Uyển chừng mắt.
“Ta không thích a.”
“Nữ nhân này bề ngoài xinh đẹp khí chất, thiên phú tốt, rất biết làm người mỗi tội tính cách hơi cuồng bạo a.” Tuấn Kiệt than thầm trong lòng.
“Đến rồi.”
Nghe tiếng Phi Quân thốt lên các trưởng lão đều thi nhau nhìn hướng hắn của hắn.
Một thiếu nữ mới 13, 14 không gì đặc biệt ngoài sự xinh xắn, đáng yêu.
Đối mặt với nàng là một nam đệ tử cao lớn độ 20 tuổi. So với dáng hình có phần bé nhỏ của nàng thì vị đệ tử này chẳng khác người khổng lồ.
Có phần xem nhẹ đối thủ của mình vị đệ tử này tung ra một quyền tùy ý.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo mới để hắn hối hận, tay hắn bị màng nước lam sắc phủ xung quanh cản trở đòn tấn công. Điều đáng sợ nhất là hắn không rút tay ra khỏi đống nước đó.
Khi hắn còn loay hoay thoát ra khỏi cầu nước thì lưỡi kiếm sắc bén đã lạnh gắt yết hầu hắn từ lúc nào.
“Số 446 đạt.”
Giọng giám khảo vang lên trong sự bất ngờ của người xem phía dưới.
“Đó là thứ gì?”
“Nàng ta là ai?”
“Ta có nhìn nhầm không?”
…..
Hàng tá câu hỏi được đặt ra mà không ai có lời giải đáp.
“Trời sinh thủy hệ sao?” Tố Nguyệt không nối bình tĩnh quay sang hỏi Phi Quân.
Cùng một câu hỏi tất cả trưởng lão đều quay sang nhìn Phi Quân.
Và họ nhận được là cái gật đầu chậm rãi.
Trong tông cũng chỉ có chưởng môn có thiên phú tương đồng. Trời sinh nguyên tố chi lực so với người thường lợi thế nhiều không bàn cãi tương lai không chết yểu thành cường giả cũng không phải xa vời. Đây có thể gọi là một tài năng hiếm có.
Thiếu nữ tên Dương Tố Nhi là thất công chúa của Nam Dương quốc một đất nước xa xôi ở phía bắc Chính Đạo Tông. Từ bé thiên phú này của nàng đã sớm được nhận ra và được chính chưởng môn mời dự lần khảo hạch này.
Vậy ra tất cả, không gần như tất cả trưởng lão ở đây đến là để chờ thiếu nữ nhỏ bé này.
Ngay sau đó một cuộc tranh luận bắt đầu xem ai làm sư phụ của nàng ta.
Khác với suy luận thông thường mỗi trường lão đều muốn chọn nàng làm đệ tử của mình thì tại đây mọi người đều đồng tình để Bạch Phượng Uyển trưởng lão nhận nàng là đồ đệ.
Dù sao ở đây nói về hiểu biết nàng cũng không kém ai không muốn nói là rất rộng rãi, thiên phú thì hơn người đến chưởng môn cũng tự nhận không bằng. Đặc biệt nàng có rất ít đệ tử chuẩn xác hơn nàng chỉ có một tên đệ tử duy nhất thu từ ba năm trước.
Nên xét về lý hay tình ai cũng chấp thuận việc này. Nhưng ở phía ngược lại Bạch Phượng Uyển nằng nặc từ chối. Vậy nên cuộc tranh luận này mới chưa tới hồi kết.
“Ngươi phải biết nàng ta rất quan trọng với tông môn chứ.” Phú Quý hiền hòa cũng đã nổi nóng.
“Nếu ta có cơ hội ta đã nhận nàng làm đệ tử rồi.” Tuấn Kiệt cùng nói theo.
“TA KHÔNG THÍCH.”
“Uyển Nhi ! Đệ tử của ngươi, ngươi biết đó cả ngày chỉ lười biếng ngủ với ngủ không lo tu luyện làm sao kế thừa y bát của ngươi được. Còn nàng thì khác thiên phú siêu quần tiền đồ rất xán lạn.” Tô Nguyệt cũng hết lời khuyên can.
“Đúng đấy, tên tiểu tử đấy thì làm được trò trống gì.” Tuấn Kiệt cũng hùa theo.
“Tô tỷ, ngươi phải hiểu cho ta. Có một số chuyện ngươi thấy không như bề ngoài của nó với lại thân là sư phụ của hắn dạy dỗ không tốt là lỗi của ta, ta không thể nhận thêm đệ tử nữa.” Nói đoạn nàng quay người bỏ đi.
“Hưmm.” Tô Nguyệt cũng không nén nổi tiếng thở dài.
“Như vậy đi, trong hàng ngũ chúng ta có Phi Miêu với Tô Nguyệt tu luyện thủy pháp để một trong hai làm sư phụ nha đầu đó là được.” Phi Quân lúc này mới lên tiếng.
“Muội xin rút, dù sao tu vi muội còn thấp bé, kinh nghiệm cũng không có nhiều để Tô tỷ đi.” Phi Miêu vội vàng đáp.
“Vậy nàng để cho ta vậy. Đúng là không hiểu được Uyển nhi nghĩ gì.” Nói đoạn nàng nhìn khoảng trời xa xăm rồi bay xuống đón Dương Tố Nhi làm đệ tử trong sự ngưỡng mộ cũng như ghen tị của tất cả mọi người phía dưới.
Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:
1508205344697 Agribank N.T.N.G