Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1007 - Chương 1007.

Chương 1007. - Chương 1007. -

Quy Linh Thánh Mẫu hé miệng chớp mắt, trầm tư một hồi.

Bích Tiêu nhỏ giọng thầm thì: "Chuẩn tỷ phu đã lợi hại như vậy sao?"

"Đại tỷ." Quỳnh Tiêu nói: "Ở trong thư mà tỷ gửi cho hắn vừa rồi, đã nói cái gì rồi?"

Vân Tiêu ôn nhu nói: "Chỉ nói hắn không nên khó xử, dùng lập trường của đệ tử Nhân Giáo phán đoán việc này, chớ bởi vì tư tình mà ảnh hưởng tới phán đoán của bản thân."

Nghe lời này, Kim Linh Thánh Mẫu khẽ cau mày, có một chút bất mãn đối với chuyện này, hỏi liên tiếp: "Vân Tiêu sư muội, tư tình hẳn là liền không quan trọng sao? Hắn và ngươi vốn là đạo lữ sắp thành, vì sao không thể nhờ vào đó tranh thủ làm cho hắn dựa về hướng Tiệt Giáo chúng ta? Ngươi là đệ tử Thánh Nhân Tiệt Giáo, hắn là đệ tử Thánh Nhân Nhân Giáo, nếu được ông trời tác hợp cho, Nhân Giáo cùng với Tiệt Giáo vốn sẽ càng gần thêm một chút, làm sao lại không thể kiếm một chút chỗ tốt từ chỗ của hắn?"

Vân Tiêu tiên tử nói khẽ: "Sư tỷ có lẽ không biết, ta kết bạn với hắn, không mưu đồ, không vì gì, chỉ là cảm thấy vui vẻ khi gặp nhau. Bởi vì ta, hắn vốn đã làm quá nhiều sự tình không nên làm, ta làm sao có thể lấy đoạn tình này, khiến cho hắn đi chệch hướng?"

Trong mắt Kim Linh Thánh Mẫu hiện ra một chút kiên quyết: "Sư muội, ngươi hẳn là chỉ lo cho tình cảm giữa hai người, lại không để ý đến tình nghĩa sư môn?"

"Nhi nữ tư tình là nhi nữ tư tình, tình nghĩa sư môn là tình nghĩa sư môn, tại sao phải lẫn lộn với nhau?"

Vân Tiêu đứng dậy, váy dài thuần trắng uyển chuyển như nước chảy, không để lại nửa nếp gấp.

Trong giọng nói ôn nhu của nàng, lại mang theo một cỗ kiên định không nhường chút nào: "Đúng như những gì ta nói trong thư, sau đó nếu Đại sư huynh có lệnh, ta và ngươi cùng đi vào bên trong Huyết Hải tìm kiếm Thập Nhị Phẩm Nghiệp Chướng Hồng Liên, ta tự nhiên sẽ làm sự tình mà một vị đệ tử Tiệt Giáo nên làm. Nếu dùng tư tình loạn tình nghĩa, hoặc dùng tình nghĩa loạn tư tình, vậy thì ta sẽ không làm được."

Kim Linh Thánh Mẫu lại muốn mở miệng, Triệu Công Minh cùng với Đa Bảo đạo nhân nhanh chóng tiến về phía trước, gần như đồng thời ngăn cản.

Triệu Công Minh vội nói: "Ta cảm thấy Nhị muội nói có đạo lý, nhưng Kim Linh nói cũng không sai."

"Hai vị sư muội đừng có cãi lộn, đừng có cãi lộn." Đa Bảo đạo nhân cười nói: "Hiện tại Hồng Liên còn chưa xuất thế, nói không chừng toàn bộ chuyện này chính là Giáo Chủ Tây Phương Giáo tính kế, làm cho chúng ta và Xiển Giáo nổi lên tranh chấp."

Bích Tiêu khẽ hừ một tiếng: "Xiển Giáo cũng không thiếu bảo vật trấn áp giáo vận, tranh cái gì với chúng ta chứ."

Kim Linh Thánh Mẫu lạnh nhạt nói: "Bọn họ tất nhiên là không muốn thấy chúng ta sống yên ổn. Trước đây ta phái mấy vị đệ tử đi đến Huyết Hải tìm kiếm tung tích Hồng Liên, đều phát hiện ra tung tích của môn nhân Xiển Giáo. Nếu như đại kiếp nhất định phải tổn hại ba ngàn tiên trường sinh đại giáo, Xiển Giáo tất nhiên là hy vọng, số lượng ba ngàn này, đều rơi vào trên người Tiệt Giáo chúng ta cùng với Tây Phương Giáo."

"Ài." Quỳnh Tiêu cầm quân cờ, nhẹ nhàng gõ vào gương mặt xinh đẹp của chính mình: "Ai lại muốn để cho chính mình hoặc là đồng môn chịu chết? Chuyện này cũng đều hợp tình hợp lí, cũng không thể quá trách cứ Xiển Giáo."

Đa Bảo đạo nhân cười ha ha: "Ta nói này các vị, các vị có phải hay đang suy nghĩ quá xa? Hiện tại mọi chuyện còn chưa ra gì, liền nghĩ đến lợi ích khi đạt được Hồng Liên rồi? Theo như vi huynh nghĩ, đóa Thập Nhị Phẩm Hồng Liên này, đạt được thì là tốt nhất, không đạt được cũng không sao, dù sao thì cũng sẽ không làm cho cục diện bây giờ trở nên càng kém, sao phải nóng lòng như thế?"

"Đại sư huynh nói thật tiêu sái!" Kim Linh Thánh Mẫu lắc đầu, cũng không nói thêm nữa.

"Vậy thì!" Triệu Công Minh nói: "Mấy người chúng ta quá quen thuộc với Trường Canh, lần này cũng không cần trực tiếp lộ diện, tránh làm cho Trường Canh khó xử. Đại sư huynh, Quy Linh sư muội, hai người các ngươi không bằng trước tiên đi đến U Minh Giới, thương lượng việc này cùng với Trường Canh một chút. Xem chừng, ở phía Xiển Giáo cũng sẽ phái người tới."

"Ta cũng đi, có được không tỷ tỷ?" Quỳnh Tiêu lên tiếng hỏi ý, không quên chậm rãi hạ cờ, chỉ thấy phong vân trên bàn cờ biến ảo, từng quân cờ làm từ ngọc tản mát ra tiên quang óng ánh.

Ngũ tử liên châu, đã chiến thắng!

Bích Tiêu ảo não vỗ trán, đây là đồ chơi đến từ Tiểu Quỳnh Phong, ngược lại là khiến cho bên trên Tam Tiên Đảo nhiều hơn không ít niềm vui thú.

Vân Tiêu tiên tử suy tư đôi chút, nhẹ nhàng gật đầu, đáp ứng.

Sáu vị Đại đệ tử Tiệt Giáo thương nghị một hồi một lần nữa, cuối cùng quyết định do Đại sư huynh Tiệt Giáo Đa Bảo đạo nhân, mang Đại đệ tử nội môn Quy Linh Thánh Mẫu, đại đệ tử ngoại môn Quỳnh Tiêu, cùng nhau đi tới U Minh Giới, tìm Lý Trường Thọ thương nghị sự tình Thập Nhị Phẩm Hồng Liên.

Quỳnh Tiêu thay một chiếc váy dài đoan trang, nghiêm túc rửa mặt trang điểm, trông như một " tiểu tiên tử thanh tú quyến rũ, dung nhan xinh đẹp vô biên".

Đợi Quỳnh Tiêu thu thập thỏa đáng, Đa Bảo mở thổ động ra, Quỳnh Tiêu, Quy Linh Thánh Mẫu chui vào trong đó, ba người cấp tốc rời khỏi Tam Tiên Đảo, tiến đến U Minh Giới.

Vân Tiêu đi đến bên rìa đình nghỉ mát, ngắm nhìn chân trời, gió nhẹ thổi một lọn tóc xanh bên tai nàng, bàn tay mỏng manh ẩn trong ống tay áo mềm mại, đang nắm giữ đồng tiền ấm áp kia.

"Vân Tiêu sư muội." Phía sau truyền đến một tiếng khẽ gọi, Kim Linh Thánh Mẫu thấp giọng nói: "Lời mới rồi cũng không phải là bất mãn đối với ngươi, ta và ngươi quen biết nhiều năm, ta cũng biết tính tình của ngươi, đừng có để ở trong lòng."

Vân Tiêu xoay người lại cười khẽ, đôi mắt đẹp đều là ý cười.

Triệu Công Minh nói: "Cũng không biết, sự tình Thập Nhị Phẩm Hồng Liên này rốt cuộc là thật hay giả, thời cơ xuất hiện không khỏi quá mức vi diệu."

"Nhất định có người đang tính kế phía sau." Kim Linh Thánh Mẫu nói: "Hoặc là Tây Phương Giáo, hoặc là vị Thánh Nhân nào đó, hoặc là nhân vật chúng ta không biết, không cần phải chủ quan."

Vân Tiêu tiên tử tự lẩm bẩm: "Cũng không biết hắn sẽ ứng đối ra sao."

Cùng với âm thanh lẩm bẩm, phần mong nhớ này từ ánh mắt nàng rơi vào trên mây, trôi về hướng chân trời, chuyển đến bên tai Lý Trường Thọ.

...

Đinh!

Đinh đinh đinh ——

Tại Luân Hồi Tháp, trên bậc thang gỗ dẫn lên tầng cao nhất.

Chó lớn lông xanh đã co rút thân hình hơn phân nửa, đang bưng một khay đầy chén trà, run rẩy từng bước chậm rãi leo lên tầng cao nhất.

Đế Thính chạy tới bên người Lý Trường Thọ trước, dùng tiên lực dâng lên một ly trà, trong miệng cười ha ha: "Thuỷ Thần đại nhân ngài uống trà, uống trà."

Cái trán Địa Tạng nổi lên một sợi gân xanh.

Sau đó, Đế Thính xoay người, chạy đến trước mặt Bạch Trạch ngồi xổm, hai cái chân trước nâng một ly trà: "Bạch Trạch đại nhân, ngài uống trà, uống trà."

Cái trán Địa Tạng nổi lên một đống gân xanh.

Đế Thính vẫn chưa phát giác ra, dùng tiên lực giao hai chén trà cho Kim Sí Đại Bằng cùng với Ngụy Thâm Mạt, ấm giọng nói: "Hàn xá đơn sơ, hai vị Nguyên Soái đại nhân vất vả."

Hai vị Thiên Đình Nguyên Soái lên tiếng cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment