Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1006 - Chương 1006.

Chương 1006. - Chương 1006. -

Trung Thần Châu, trong Kim Quang Động tại Càn Nguyên Sơn.

Hai đóa mây trắng bay nhanh mà đến từ phương hướng tây bắc, trên đó chở hai vị lão đạo, một người là Xích Tinh Tử, một người là Hoàng Long đạo nhân.

Vào tới đại trận hộ sơn, chạy tới phía trước Kim Quang Động, trong động đã có ba đạo thân ảnh ra đón.

Thiếu niên Linh Châu Tử nhanh nhẹn tiến về phía trước làm lễ, Ngọc Đỉnh Chân Nhân trầm mặc ít nói khẽ nhíu mày.

Thái Ất Chân Nhân một thân áo bào đỏ hết sức dễ thấy, khóe miệng mang theo ý cười bất đắc dĩ, dường như đã sớm đoán được Xích Tinh Tử sẽ tới nơi đây, thở dài: "Sư huynh, ngươi quả nhiên vẫn đã đến rồi."

Xích Tinh Tử nghiêm mặt nói: "Sư đệ ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra?"

"Đơn giản chính là Thập Nhị Phẩm Hồng Liên." Thái Ất Chân Nhân cong khóe miệng lên: "Đầu tiên phải nói trước, ta cùng với Lý Trường Canh cũng không tính là quá quen, quan hệ cũng không quá bền chặt, đừng có nhờ ta đi thuyết phục hắn."

Xích Tinh Tử nghe vậy khẽ cau mày, nói: "Việc này đầu tiên là có quan hệ đến giáo vận của Xiển Giáo chúng ta, thứ hai là quan hệ đến thiên địa an ổn, nhất định phải thận trọng đối đãi."

Ngọc Đỉnh Chân Nhân lại nói: "Chúng ta không thiếu trọng bảo trấn áp giáo vận."

Xích Tinh Tử lại nói: "Nhưng theo ý tứ của đại sư huynh...lần đại kiếp nạn này, cho dù Tây Phương Giáo hủy diệt toàn bộ, cũng không đủ để lấp kiếp vận."

Hoàng Long thở dài: "Việc này thật sự có một chút phiền phức."

Thái Ất Chân Nhân lạnh nhạt nói: "Chúng ta lại không thiếu bảo vật, đứng ngoài quan sát là được. Thật sự muốn đấu pháp với Tiệt Giáo, đối mặt với nhau, đoạt một cái tiên cơ, mắng một ít ngữ điệu thô bỉ, những chuyện này đều không có gì đáng trách, đạo hữu chết bần đạo không chết. Nhưng âm thầm chơi ngáng chân Tiệt Giáo...chuyện này liền có một chút, ách. Đại sư huynh có phải hay không cũng bị Phó Giáo Chủ Nhiên Đăng ảnh hưởng đến? Ở giữa chúng ta cùng với Tiệt Giáo, thật sự nhất định phải ngươi chết ta sống?"

Xích Tinh Tử im lặng, Hoàng Long Chân Nhân muốn giải thích, nhưng nghĩ tới năm tháng chính mình cùng với Triệu Công Minh uống rượu làm vui, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài.

Ngọc Đỉnh Chân Nhân nói: "Lúc này đừng có truyền tin cho Trường Canh, bằng không sẽ khiến cho Trường Canh khó xử."

"Vì sao?" Xích Tinh Tử nói: "Trước khi tới vi huynh đã viết một lá thư, dùng ngọc phù đưa đến U Minh Giới."

"Vậy thì còn đấu cái gì." Thái Ất Chân Nhân không nhịn được phàn nàn một câu: "Bất cứ ai có thể phân định thắng thua đều bị đẩy đến Tiệt Giáo."

"Hả?" Xích Tinh Tử hơi không rõ.

"Ài." Ngọc Đỉnh Chân Nhân buông tiếng thở dài: "Xem ra, chỉ có đi đến U Minh Giới một chuyến."

Cùng lúc đó.

Ở chỗ sâu Đông Hải, sương mù ngàn dặm bao phủ Tam Tiên Đảo.

Mây gió ấm áp, lối đi quanh co tỏa hương thơm.

Trong một tòa đình nghỉ mát trên Tam Tiên Đảo, bảy đạo thân ảnh hoặc đứng hoặc ngồi, thuần một sắc Đại đệ tử thân truyền Tiệt Giáo.

Biểu tình của các tiên vào giờ phút này không hoàn toàn giống nhau.

Đa Bảo đạo nhân là bình tĩnh nhất, cười híp mắt bưng một chén trà nóng chậm rãi nhấm nháp.

Triệu Công Minh cùng với Kim Linh Thánh Mẫu hơi có vẻ vội vàng xao động, một trước một sau đi qua đi lại ngay trong đình nghỉ mát.

Vân Tiêu ngồi ngay ngắn ở góc đình nghỉ mát, tóc mây xõa ra, người mặc váy mỏng nhẹ, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mỹ, nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc, lúc nào cũng ôn nhu nhìn chăm chú vào hai muội muội của chính mình.

Quỳnh Tiêu mặc váy dài vàng nhạt, Bích Tiêu mặc váy ngắn áo nhỏ, còn có Quy Linh Thánh Mẫu thích mặc váy xanh nhạt, ba nàng tiên tụ tập ở hai bên bàn đá ở giữa đình nghỉ mát, Quỳnh Tiêu cùng với Bích Tiêu đang đánh cờ, Quy Linh Thánh Mẫu đang ở bên cạnh "chỉ trỏ"...

Biểu tình của ba người các nàng là buông lỏng nhất, dường như sự tình ở nơi đây không có quan hệ gì với các nàng.

Âm thanh đánh cờ "cộc cộc" thanh thúy, xen lẫn với tiếng thì thầm của chim và côn trùng trong gió, khiến khoảnh khắc này trong đình nghỉ mát khá yên bình.

Ở bên ngoài đình nghỉ mát, Triệu Công Minh quay người muốn nói chút gì đó, nhưng hé miệng chỉ là phát ra một tiếng thở dài, tiếp tục chắp tay sau lưng dạo bước.

Đôi mắt đẹp của Quỳnh Tiêu nhìn chăm chú vào ván cờ, ngón tay nhỏ nhắn cầm một quân cờ, cười nói: "Đại ca muốn nói gì thì cứ nói, chúng ta ở đây là để bàn biện pháp đối phó, nếu cái gì cũng không nói, vậy thì làm sao có thể thương lượng?"

"Ài..." Triệu Công Minh thở dài: "Việc này có thể nói như thế nào? Giao tình của Trường Canh cùng với chúng ta không tệ, nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử Nhân Giáo, lại phải chấp chưởng lần đại kiếp nạn này...ta kỳ thật biết được, Trường Canh vẫn luôn lo lắng chúng ta nhập kiếp, phàm là có sự tình vớt công đức, đều sẽ kêu ta và ngươi cùng nhau đi, chính là để có nhiều thêm một chút bảo hộ ở bên trong đại kiếp. Hắn đã làm đủ nhiều vì Tiệt Giáo chúng ta, chúng ta cũng không thể mọi thứ đều ỷ lại Trường Canh."

"Ừm...hả?" Quy Linh Thánh Mẫu mặc một thân váy mỏng xanh nhạt ngạc nhiên nói: "Còn có chuyện nhặt công đức tốt như vậy?"

Quỳnh Tiêu liếc mắt, biểu tình cùng với Bích Tiêu không có sai biệt, bên trong ghét bỏ mang theo một chút đắc ý.

Quỳnh Tiêu nói: "Ta dù sao cũng không có gặp được mấy lần."

Bích Tiêu nói: "Đúng thế! Đệ tử Nhân Giáo đều rất bất công!"

Bên cạnh, Đa Bảo đạo nhân cười đến híp cả mắt, vừa định trêu chọc hai câu, lại vô thức liếc nhìn Vân Tiêu...

Nhịn một chút, nhịn một chút.

Thân là Đại sư huynh Tiệt Giáo, nên chú ý đến phong thái và tính nghiêm cẩn trong lời nói của chính mình.

Quy Linh Thánh Mẫu cẩn thận ngẫm nghĩ, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta không phải thương lượng đoạt đóa Huyết Hải Hồng Liên kia như thế nào sao? Vì sao lại trở thành xoắn xuýt ở chỗ của Trường Canh sư đệ?"

Triệu Công Minh giải thích: "Nếu sự tình Hồng Liên kia là thật, chúng ta nhất định phải giành giật một hồi. Ở phía Xiển Giáo tám thành cũng sẽ ra tay tranh đoạt, điểm ấy là không có gì đáng trách, không có đạo lý chỉ có Tiệt Giáo chúng ta được tranh đoạt bảo vật như vậy. Kể từ đó, thái độ của Trường Canh liền trở nên rất quan trọng."

"Không sai." Kim Linh Thánh Mẫu ở bên cạnh tiếp một câu, khoanh tay ngọc tựa ở trên lan can một bên.

Dáng người mảnh mai của nàng tự có mấy phần quyến rũ tự nhiên, đáng tiếc là đã bị phần uy áp trên người kia che lấp hoàn toàn.

Nghe Kim Linh Thánh Mẫu nói: "Không cộng sự cùng với Trường Canh, sẽ rất khó cảm nhận được chỗ lợi hại của hắn. Liệu địch tiên cơ, đánh giá kẻ địch, lại cho ra phương pháp ứng đối chu toàn, coi như là đối mặt với Thánh Nhân tính kế, cũng có thể dựa vào sự nhanh trí của bản thân để ứng đối. Nhân vật như vậy, lại có thể tùy thời mượn vài kiện chí bảo hộ thân của Thái Thanh sư bá, bản thân càng là có được cân bằng đại đạo quỷ thần khó lường, hiện tại còn là người chủ đạo đại kiếp, quyền thần nhất ngôn cửu đỉnh bên trong Thiên Đình. Thậm chí, thái độ của vị sư đệ này, từ một trình độ nào đó chính là thái độ của Đại sư bá. Nếu hắn bị phía Xiển Giáo tranh thủ, chúng ta muốn đoạt được đóa Hồng Liên kia trấn áp giáo vận, cơ hội sẽ trở nên vô cùng xa vời."

Bình Luận (0)
Comment