"Tự nhiên, trước đây ta cũng có một chút tức giận, vị Minh Hà lão tổ này quá ác độc, cho nên mới sẽ vào lúc gã cùng đường mạt lộ, cố ý dùng ngôn ngữ kích thích, không cho gã nửa điểm thể diện. Về phần thuyết phục Thiết Phiến như thế nào, kỳ thật chủ yếu có ba điểm."
"Ồ?" Bạch Trạch vội hỏi: "Ba điểm nào?"
Lý Trường Thọ tiếp tục truyền âm đối với mấy người: "Thứ nhất, chính là không ngừng đặt nền móng, trước đó vào lúc Thanh Ngưu sư huynh giải thích quan hệ của mình và Thiết Phiến đối với ta, ta đã hỏi kỹ càng, nghe được Thanh Ngưu sư huynh đã từng nói với nàng "bảo trì bản thân", ta liền có linh cảm, tiếp tục dẫn dắt theo dòng suy nghĩ này. Trong cuộc đối thoại với Minh Hà lão tổ, phần lớn là dẫn dắt Minh Hà lão tổ nói ra những lời "Tu La như cỏ rác" này. Làm cho Minh Hà lão tổ vứt bỏ Tu La tộc bình thường, coi bọn hắn như là thuốc bổ, tất nhiên phải nhận phản phệ. Mà đủ loại biểu hiện của Thiết Phiến trước đó, chứng minh nàng cũng không phải là khôi lỗi đơn thuần, có kiên trì và ký thác của chính mình. Thứ hai, chính là kích thích Minh Hà lão tổ vào thời khắc mấu chốt, làm cho gã cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, bày ra bộ dáng liều lĩnh, muốn hóa toàn bộ Tu La tộc thành pháp lực của chính mình. Như thế, tương đương với đưa Thiết Phiến vào tuyệt lộ, suy nghĩ trong đáy lòng nàng lúc ấy, hoặc là cùng chết với tộc nhân, quy về lão tổ, hoặc là làm ra lựa chọn lão tổ hay là tộc nhân. Thứ ba, cũng là thủ đoạn không quá quang minh của ta, dùng thần niệm ảnh hưởng tới tâm thần của nàng, dẫn dắt nàng phản kháng từng bước một. Bởi vì thời cơ chớp mắt là qua, rất không có khả năng chậm rãi nói cho nàng những đạo lý này, chỉ có thể để nàng đi làm trước, lại từ từ ngẫm nghĩ. Quan trọng, cũng không phải là nàng tạo thành thương thế lớn bao nhiêu cho Minh Hà lão tổ, nàng kỳ thật không đả thương được tàn hồn của Minh Hà lão tổ. Quan trọng, là nàng thoát khỏi con người trước đây của mình và có ý thức đi phản kháng. Cho dù là cường giả sáng lập ra chủng tộc này, cũng phải có tôn trọng cơ bản nhất đối với chủng tộc này, không nên coi mỗi cá nhân khác biệt như tài sản riêng của mình. Đại khái, đây chính là chỗ đáng giá nhất Nữ Oa nương nương làm cho người ta khâm phục."
Trong mắt Bạch Trạch tràn đầy cảm khái: "Thuỷ Thần...không hổ là ngươi."
Thái Ất Chân Nhân cũng hiếm khi bình luận tích cực một lần: "Trong việc này ngươi coi như lợi hại."
Quỳnh Tiêu nhìn Lý Trường Thọ như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cũng biết được, vì sao tỷ tỷ trăm khen ngàn khen đối với ngươi."
Lý Trường Thọ cười nói: "Đừng có khen ta, ta chỉ là không vừa mắt đối với một số việc, lại tình cờ là việc có thể làm được mà thôi. Ngày hôm nay nếu không có chỗ khó xử, ta sẽ chọn một cách khác để thuyết phục Thiết Phiến."
Dứt lời, Lý Trường Thọ lại nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi vào bên trong Thái Thanh Quan, hỏi lão sư nên xử trí đóa Hồng Liên này như thế nào, Hồng Liên này tạm thời để ở chỗ này, do Đồ lão...Thái Cực Đồ trấn áp. Sau đó ta hẳn là còn phải đi đến Ngọc Hư Cung một chuyến, trở về nhanh nhất cũng phải nửa ngày sau. Đợi Kim Bằng trở về, bảo gã không cần đi loạn, cứ ở đây chờ ta."
Bạch Trạch cười nói: "Vất vả cho Thuỷ Thần rồi."
Lý Trường Thọ mỉm cười, đứng dậy.
Hắn vừa muốn thi triển bí pháp thủy độn, Quy Linh Thánh Mẫu dừng lại tiếng sáo, thiếu nữ tóc bạc cuộn mình ở dưới bức tường đổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Trường Thọ, trong mắt toát ra mấy phần thần quang, quơ lấy Nguyên Đồ Kiếm, lao nhanh về phía trước.
Bóng hình xinh đẹp của Quỳnh Tiêu vụt qua như sấm sét, xuất hiện ở trước người Lý Trường Thọ, cầm Kim Giao Tiễn trừng mắt nhìn Thiết Phiến vọt tới.
Thanh Ngưu khẽ run rẩy, chắn ở trước mặt Thiết Phiến, giang hai cánh tay ngăn nàng lại: "Thiết Phiến! Muốn chém liền chém ta đi!"
Thiết Phiến nhẹ nhàng nhíu mày, bên trên khuôn mặt nhỏ lê hoa đái vũ (giống như hoa lê dính hạt mưa) lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Ta cũng không phải là muốn đấu pháp."
Thanh Ngưu có một chút lúng túng nhếch miệng cười một tiếng, tránh sang bên cạnh.
Nhưng Quỳnh Tiêu cũng không hạ thấp cảnh giác, ngăn ở trước mặt Lý Trường Thọ, hoàn toàn quên trên người Lý Trường Thọ có hai kiện trọng bảo Không Gian Xích, Huyền Hoàng Tháp, mà Thái Cực Đồ thì đang ở trên đỉnh đầu.
Thiết Phiến cúi đầu đi đến trước mặt Lý Trường Thọ, hai chân khẽ cong, đầu gối chạm đất, đặt Nguyên Đồ Kiếm trên hai tay, run giọng nói: "Thuỷ Thần, cầu xin ngài bỏ qua cho Tu La tộc, ta nguyện dâng lên kiếm này, đổi lấy sự an bình của Tu La tộc."
Lý Trường Thọ nhíu lông mày lại, Quỳnh Tiêu thấy thế liền nhún nhún vai, lùi sang bên cạnh.
Nguyên Đồ Kiếm phát ra một hồi âm thanh kiếm ngân vang, thu liễm lại huyết quang tự thân, dùng việc này để biểu thị sự "hoan nghênh" đối với Lý Trường Thọ.
Trọng bảo sát phạt sát sinh không dính nhân quả như vậy...
Quang mang nhẹ nhàng lấp lóe trong mắt Lý Trường Thọ, sau đó cười cười, nắm chặt vỏ kiếm Nguyên Đồ Kiếm, thản nhiên nhận lấy.
Thiết Phiến vô thức nắm chặt thân kiếm, lại lập tức buông ra.
Muốn ngẩng đầu nhìn bảo kiếm một chút, lại cúi đầu một lần nữa.
"Đa tạ Thuỷ Thần thành toàn!"
Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Không truy cứu sự tình Tu La tộc, ta dùng thân phận đệ tử Thái Thanh đáp ứng. Ngươi cũng biết được, bên trong Tu La tộc có một nhóm sinh linh ngoan cố, nếu sau này bọn hắn đối nghịch cùng với Đạo Môn, Thiên Đình, Nhân Tộc, ta đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. Nhưng chỉ cần Tu La tộc an cư ở bên trong Huyết Hải, ta đương nhiên sẽ không ra tay với bọn họ."
"Cám ơn..." Tiếng nói của Thiết Phiến có một chút run rẩy.
Lý Trường Thọ cười cười, tiện tay cầm Nguyên Đồ Kiếm trong tay ném sang một bên, rơi vào trong ngực của Thanh Ngưu.
"Sư huynh, kiếm này tạm thời do ngươi giữ, tính tình của ngươi ôn hoà hiền hậu, phẩm hạnh cao nhã, làm việc ổn trọng, thong dong có độ, đương nhiên sẽ không dùng thanh kiếm này lạm sát kẻ vô tội. Còn có, Thiết Phiến thiếu đi pháp bảo hộ thân, ngươi cũng phải quan tâm một chút!"
Nói xong, Lý Trường Thọ hơi chớp mắt đối với Thanh Ngưu, thân hình hóa thành một cỗ dòng nước, biến mất trong nháy mắt không thấy.
Hai chữ "Mộng" viết hoa lơ lửng trên đầu Thanh Ngưu.
Nhưng dù sao cũng là tọa kỵ của Thánh Nhân, có "địa vị giang hồ" không sai biệt lắm so với Tiệt Giáo Ô Vân Đại Tiên và bảy tiên theo hầu khác, vào giờ phút này cũng phản ứng kịp thời, liên tục vái chào đối với phương hướng Lý Trường Thọ bỏ chạy.
Thiết Phiến ngồi quỳ ở kia sửng sốt một hồi, hơi nghiêng đầu, có chút thất thần.
Thanh Ngưu cười hắc hắc, ngồi xổm ở bên cạnh nàng, đưa Nguyên Đồ Kiếm tới.
Thiếu nữ tóc bạc nhẹ nhàng nhíu mày, lại khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, khóe miệng phồng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút quật cường.
Thanh Ngưu vò đầu một hồi, đành phải ôm Nguyên Đồ Kiếm ở trong ngực, sờ khoen mũi ngẫm nghĩ, lấy ra hai cây quạt hương bồ nhỏ dài hai tấc từ trên hông, nhỏ giọng nói: "Ngươi tạm thời dùng thứ này phòng thân có được hay không? Cũng là bảo bối tốt. Bọn chúng là cây quạt Lão Quân ban cho ta, một cây thuần âm, có thể quạt ra Thái Âm Huyền Phong, quạt một cái là có thể quạt Kim Tiên bay ra mấy vạn dặm, chuyên khắc pháp bảo hệ hỏa. Một cây thuần dương, có thể quạt ra Chí Dương Chi Hỏa, xem như là một vài kiện bảo bối có thể khắc chế khoen mũi này của ta. Ngươi dùng cái nào..."