Thế là, Lý Trường Thọ vừa mới vừa đuổi tới chỗ sâu Huyết Hải, một long, một người, một Linh Châu này, ở dưới sự chứng kiến của oan hồn mê man xung quanh, bái ba bái đối với thiên địa.
Đinh ~
Ràng buộc cộng thêm một tầng!
Bên kia, Lý Trường Thọ âm thầm đến Tu La cổ thành, phát hiện ra nơi đây đã không còn mấy thân ảnh.
Kim Sí Đại Bằng ở ngoại vi không vội không chậm bay vòng quanh, tiến hành đề phòng.
Ba người Đa Bảo đạo nhân, Triệu Công Minh, Bạch Trạch, bày một chiếc bàn thấp ở trên tường thành, ngồi xếp bằng ở ba phía, mỗi người đều cầm trong tay một nắm thẻ bài được chế tạo từ mủ nhựa cây cấu tạo nên Đạo Nhân Giấy, chiến đấu hăng say.
Đóa Hồng Liên kia đang lơ lửng ở bên cạnh, bị đạo vận của Đa Bảo đạo nhân và Thái Cực Đồ đồng thời bao phủ.
Đoàn cao thủ Đạo Môn đỉnh cấp tổ đội đến đây trước đây, đã là giải tán ngay tại chỗ vào trước đây không lâu.
Tiệt Giáo Thái Ất Chân Nhân, Ngọc Đỉnh Chân Nhân rời đi theo Quảng Thành Tử, ba vị Thánh Mẫu Tiệt Giáo cũng cảm thấy mất mặt, cùng nhau rút lui trước một bước cùng với Quỳnh Tiêu.
Dù sao, bọn họ đều có dự định đi đến nơi đây đoạt Hồng Liên, vừa mới vào thành liền bị đánh ngã, ngủ tại chỗ đến mười hai ngày, thật sự là có một chút...
Ném mặt tiên.
Lý Trường Thọ vừa mới hiện thân ở bên cạnh bàn thấp, Đa Bảo, Triệu Công Minh, Bạch Trạch lập tức đứng dậy nghênh đón, hỏi Lý Trường Thọ kết quả như thế nào.
Những lời Nguyên Thủy Thiên Tôn nói kia, tất nhiên là không thể trực tiếp nói đối với tiên Tiệt Giáo.
Lý Trường Thọ chỉ nói là, chính mình đã được lão sư cùng với Nhị sư thúc đáp ứng, đem đóa Hồng Liên này giao cho Tiệt Giáo xử trí, điều kiện tiên quyết là nhất định phải xóa bỏ tàn hồn của Minh Hà lão tổ.
Xóa bỏ tàn hồn này, uy năng của Hồng Liên nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.
Nhưng Đa Bảo đạo nhân cùng với Triệu Công Minh đều là người rõ lí lẽ, biết đây đã là kết quả Lý Trường Thọ cố gắng hơn nửa tháng, hơn nữa xóa bỏ tàn hồn của Minh Hà lão tổ là yêu cầu hợp tình hợp lý...
Mặc dù Lý Trường Thọ tự nhận, chính mình chỉ là kẻ làm chân chạy, cũng không có giúp đỡ cái gì, nhưng Đa Bảo đạo nhân vẫn là vô cùng cảm kích.
Sau vài câu hỏi thăm, Lý Trường Thọ cũng biết được chuyện đã xảy ra trong hơn nửa tháng qua.
Thanh Ngưu và Thiết Phiến cùng nhau rời đi, nói là bồi Thiết Phiến giải sầu một chút.
Trên thực tế là tự lão ngưu đi theo sau, cô nương người ta không có trực tiếp cự tuyệt mà thôi.
Bên trong tám ngủ tiên Đạo Môn, Xiển Giáo Đại sư huynh Quảng Thành Tử tỉnh lại trước hết nhất, sau đó là Đa Bảo đạo nhân cùng với Kim Linh Thánh Mẫu, bọn họ đều chỉ là nhập mộng ba ngày, các tiên nhân khác thì năm ngày, bảy ngày không giống nhau.
Đại Pháp Sư không biết có phải là cố ý hay không, vẫn nhân cơ hội ngủ lấy lại sức, ngủ mười hai ngày mới ngáp một cái ngồi dậy, còn nói vài câu làm cho người ta không biết nên khóc hay cười: "Mộng? Cái gì mộng? Ta chính là đột nhiên mệt rã rời...giống như là nằm mơ thấy chính mình buồn ngủ, liền ngủ trong mộng. Ngủ một giấc này thật vô cùng thoải mái, sự tình đã được Trường Canh giải quyết xong chưa? "
Lý Trường Thọ: "..."
Cũng may Đại Pháp Sư tỉnh lại liền chạy, nếu không thì hắn không thể không...
Phàn nàn vài câu.
Nhưng nơi đây, lúc này, còn có một người còn chưa tỉnh lại...
Lý Trường Thọ đi đến phía trước bức tường đổ, cúi đầu nhìn xuống, lông mày khẽ nhíu một cái.
Bạch Trạch ở bên cạnh nói khẽ: "Thuỷ Thần, phải chăng muốn gọi tỉnh tiên tử?"
"Không cần." Lý Trường Thọ ấm giọng nói một câu: "Ta chờ ở chỗ này vài ngày là được, hai vị sư huynh hãy đưa Hồng Liên hiến cho Tam sư thúc trước đi."
Đa Bảo đạo nhân cùng với Triệu Công Minh liếc nhìn nhau, từng người lộ ra mấy phần mỉm cười.
Đa Bảo nói: "Không sao, chúng ta cứ chờ Vân Tiêu sư muội ở đây đi, sau đó chúng ta cùng nhau đi vào bên trong Bích Du Cung, công lao Hồng Liên này, vi huynh cũng không dám chiếm của ngươi."
"Vậy cũng tốt."
Lý Trường Thọ đáp ứng một tiếng, Triệu Công Minh cùng với Bạch Trạch và Đa Bảo đạo nhân tiếp tục vui đùa.
Kim Sí Đại Bằng vừa muốn tiến về phía trước làm lễ, thấy Lý Trường Thọ bay xuống từ trên bức tượng đổ, rơi vào bên người vị tiên tử ngủ say kia, cũng liền thức thời vái chào, tiếp tục tuần tra ở chung quanh.
Hư ảnh Thái Cực Đồ co vào hơn phân nửa, hóa thành đường kính một trượng, bao phủ trên đỉnh đầu Lý Trường Thọ cùng với Vân Tiêu tiên tử.
Nàng bị mắc kẹt ở trong mộng?
Lý Trường Thọ khẽ nhíu mày, cẩn thận cảm ứng, lại phát hiện ra lực lượng thận khí đã biến mất, nhưng vẫn nàng còn ở trong mộng không muốn tỉnh lại.
Hẳn là đang mơ một giấc mộng đẹp.
Nhìn tiên tử trước mắt, nàng dựa vào bên tường, tóc xanh như suối, tiên y như mây, khuôn mặt nguyên bản một mực duy trì thanh lãnh, vào giờ phút này lại dỡ xuống đề phòng, chỉ còn lại vẻ mềm mại xinh đẹp.
Nếu coi dung mạo nữ tử là thi từ, ngũ quan dùng biện pháp tu từ, tỉ lệ là vần điệu, như vậy thuộc về Vân Tiêu tất nhiên là kiệt tác thiên cổ.
Khóe miệng nàng mang theo một chút ý cười, lông mi thật dài có một chút khép kín, phảng phất như là dừng ở trên mây quá lâu, có chút mệt mỏi, nhân cơ hội ở đây nghỉ ngơi một chút.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ cười thầm, đi đến bên cạnh nơi nàng hơi nghiêng người, ngồi dựa vào bức tường này, yên lặng chờ đợi.
Năm tháng trôi vô tình, ngày đêm đổi không ngừng.
Lại một tháng sau, lông mi tiên tử bên người rung động nhè nhẹ mấy lần, Lý Trường Thọ cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy trong con ngươi có một chút mông lung của nàng, vẻ mê mang dần dần rút đi.
"Nằm mơ thấy gì thế?" Lý Trường Thọ ngậm cười hỏi.
Vân Tiêu không ngăn được nhàn nhạt nhếch khóe miệng, một vệt đỏ bừng xẹt qua gò má nàng cực nhanh, ánh mắt trầm xuống, không nhìn thẳng vào hắn.
Lý Trường Thọ: "..."
Còn muốn không thừa nhận? Hắn chính là nghe được nàng đọc tên của hắn trong lúc nói mơ.
Đương nhiên, còn có quỳ xuống.
Ở rìa thiên địa Hồng Hoang Ngũ Bộ Châu, một vệt ánh vàng "chậm rãi" xẹt qua, bay về phương hướng Kim Ngao Đảo.
Bích Du Cung ở nơi nào?
Lý Trường Thọ tự nhiên không biết được, nhưng đi theo ba vị Đại đệ tử Tiệt Giáo, dù sao cũng không thể lạc đường.
Trên đường đi, Bạch Trạch cùng với Triệu Công Minh, Đa Bảo đạo nhân trò chuyện hưng khởi, phần lớn là đang nghiên cứu thảo luận kỹ nghệ đấu đại thần, vị Bạch tiên sinh này dường như đã hoàn toàn quên, còn có một cái "Ám tổ" Hồng Hoang cần y đi lãnh đạo.
Liếc nhìn Vân Tiêu tiên tử bên người, nàng lúc này đang xếp bằng ở nửa trượng bên ngoài, váy mỏng manh tản mát quanh người, nâng một cuốn sách sách cúi đầu đọc.
Nhờ vào đó che lấp lại chút quẫn bách nhỏ vừa rồi.
Đợi bay đến phụ cận Kim Ngao Đảo, Đa Bảo đạo nhân đứng dậy đi hai bước ở trên lưng Kim Bằng, đến trước người Lý Trường Thọ, tay áo vung vẩy vung ra một đạo hào quang rực rỡ, mở ra một cánh cửa ở giữa thiên địa.
Mây cung mờ mịt áng vàng phun, tiên nhân trọng trọng tinh huy mở.