"Chuyện này..." Thanh Ngưu thở dài: "Ta kỳ thật cũng không biết, sau khi rời khỏi Huyết Hải, ta liền bồi nàng đi chung quanh giải sầu một chút, chúng ta từ Đông Hải đi đến Tây Hải, lại từ Tây Hải đi đến Nam Hải, cuối cùng đi ra ba ngàn thế giới. Dọc theo con đường này, chúng ta ở chung đều rất vui vẻ, ta bắt đầu gọi nàng là Tiểu Phiến Tử, nàng bắt đầu gọi ta là tiểu ngưu..."
"Xùy!"
Thanh Ngưu mặt mo đỏ ửng, chịu đựng e lệ, phàn nàn nói: "Trường Canh sư huynh ngươi đừng cười!"
"Ta nghĩ đến chuyện vui." Lý Trường Thọ khoát khoát tay: "Sau đó?"
"Sau đó, cũng không có gì khác." Thanh Ngưu thở dài: "Nàng tâm tình lúc tốt lúc xấu, nhưng tính tình lại là có một chút ôn nhu, mỗi lần nhìn thấy một ít cảnh sắc đều sẽ tức cảnh sinh tình. Ta lo lắng nàng nghĩ quẩn, vẫn ở bên cạnh trông coi, thẳng đến hai năm trước...đó là một chỗ núi tuyết, chúng ta nhìn cảnh tuyết, vượt qua buổi tối mỹ lệ tốt đẹp. Ách, xin lỗi sư huynh, quên mất ngươi cùng với Vân Tiêu tiên tử vẫn là giai đoạn "dừng ở lễ"."
Cái trán của Lý Trường Thọ nổi lên gân xanh, đột nhiên muốn đi thẳng một mạch.
Được rồi, để tiện cho việc đi lại của Lão Quân, nhịn một lần.
Lý Trường Thọ nói: "Ta là hỏi vì sao hôm nay ngươi lại ở đây, náo loạn mâu thuẫn cùng với Thiết Phiến như thế nào, không phải hỏi ngươi đã phát triển đến một bước nào."
"À, là như thế này." Thanh Ngưu không khỏi vò đầu một hồi, thấp giọng nói: "Ta kỳ thật cũng không biết vì sao, vốn dĩ chúng ta ở chung có một chút an nhàn, vừa đi vừa nghỉ ở bên trong đại thiên thế giới, gặp được địa phương yêu thích liền ở lại một hồi. Nhưng ngay vào hôm qua, ở trong căn nhà nhỏ ven hồ nơi chúng ta đã sống nửa năm, ta làm một ít cá nướng vừa định gọi nàng nếm thử mùi vị, nàng lại..."
"Như thế nào?"
Thanh Ngưu cúi đầu thở dài: "Lại nói rằng ta bước chân trái vào cửa trước, không hợp mệnh cùng với nàng, quyết tuyệt cùng với ta."
"Ừm?" Cái trán của Lý Trường Thọ treo đầy dấu chấm hỏi, sau đó liền nghĩ đến một chút khả năng: "Nàng còn ở trong căn nhà nhỏ kia không?"
"Cũng không." Thanh Ngưu thấp giọng nói: "Nàng mắng ta một trận, bảo ta đừng dây dưa với nàng, liền tự mình bay mất."
"Nguyên Đồ Kiếm có ở chỗ của ngươi?"
"Ở đây." Thanh Ngưu lấy ra một thanh bảo kiếm ở bên trong tay áo, trên đó lưu chuyển ra đạo vận sát lục băng lãnh, tất nhiên là Nguyên Đồ Kiếm không thể nghi ngờ.
Lý Trường Thọ biến sắc, thấp giọng nói: "Sự tình có một chút phiền phức."
"Có chuyện gì thế?"
Lý Trường Thọ vén tay áo lên, lộ ra Hoảng Kim Thằng, rung ra khí tức Thanh Ngưu trên Hoảng Kim Thằng, lập tức nói: "Ta sẽ giải thích trên đường đi, ngươi trước tiên rải khí tức Thiết Phiến lên đây!"
"Được." Sắc mặt của Thanh Ngưu cũng trở nên nghiêm túc, thôi động Hoảng Kim Thằng, Hoảng Kim Thằng nhẹ nhàng lay động, chỉ hướng tây nam.
"Đi!" Lý Trường Thọ khẽ quát một tiếng, lôi kéo cánh tay Thanh Ngưu thi triển phong độn, thân hình trực tiếp xông ra ngoài.
...
Bởi vì chân trái bước vào trong phòng liền nói mệnh cách hai người không hợp, đây rõ ràng chính là có vấn đề!
Từ Thanh Ngưu miêu tả mà nói, cảm tình của Thanh Ngưu và Thiết Phiến chính là như keo như sơn, nếu không phải xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Thiết Phiến cũng không sẽ đẩy Thanh Ngưu ra như thế.
Chứng cứ tốt nhất, chính là Nguyên Đồ Kiếm trong tay Thanh Ngưu.
Từ góc độ phán đoán của Lý Trường Thọ, có hai lý do giải thích cho động thái của Thiết Phiến.
Hoặc là tâm kết của nàng chưa giải, đẩy Thanh Ngưu ra, tự mình giải quyết hết mọi chuyện.
Hoặc là, chính là đột nhiên nhận ra cường địch tới gần, có áp lực cực lớn, áp lực này có lẽ là tới từ Tu La tộc, hoặc là tới từ Tây Phương Giáo.
Khả năng cái sau cao hơn cái trước nhiều.
Căn cứ vào tính cách phán đoán ra từ biểu hiện của Thiết Phiến trước đây, có thể là tư tưởng của nàng đi vào ngõ cụt, không muốn liên luỵ Thanh Ngưu, không để ý đến thực lực cường hãn của Thanh Ngưu, mới đẩy Thanh Ngưu ra, tự mình đi đối mặt.
Cũng may, Thanh Ngưu mặc dù đến hoa lâu sa đọa, nhưng cũng chỉ là uống chút rượu, xem múa, cũng không có phạm sai lầm.
Một đường cuồng phong phấp phới, đi thẳng về phía thiên ngoại.
Ban đầu vẫn là Lý Trường Thọ dùng phong độn mang theo Thanh Ngưu phi nhanh, sau khi Thanh Ngưu kịp phản ứng, trực tiếp hóa thành bản thể để Lý Trường Thọ ngồi lên, phá tan không gian, vội vã bay ra thiên ngoại.
Trong miệng Thanh Ngưu liên tục nói: "Tiểu Phiến Tử ngươi đừng xảy ra chuyện, đều là ta quá ngu, làm sao lại để cho ngươi đi."
Lý Trường Thọ an ủi: "Không cần sốt ruột, người hiền tự có phúc tướng, nàng có nhân quả cùng với Nhân Giáo chúng ta, khí vận đại giáo tự nhiên sẽ che chở nàng."
"Nếu nàng có chuyện bất trắc!" Thanh Ngưu lo lắng nói, trong đôi mắt trâu tách ra ánh sáng lộng lẫy, khoen mũi lắc tứ tung, dưới chân sinh ra bốn đóa mây trắng.
Sưu một tiếng!
Tốc độ cực nhanh của Thanh Ngưu thế nhưng lại tăng vọt một lần nữa, thân thể đúc bằng sắt, cọ không gian ra tầng tầng làn sóng!
Tọa kỵ Thánh Nhân, làm sao có thể có tốc độ chậm?
Bất quá chỉ nửa canh giờ, Hoảng Kim Thằng nhẹ nhàng lay động, Thanh Ngưu vội vàng phanh lại, suýt nữa bỏ qua một phương tiểu thế giới.
"Ngay ở chỗ này!" Lý Trường Thọ định tiếng nói một câu, Thanh Ngưu hóa thành hình người, giữ chặt Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ, xông vào phiến tiểu thế giới có ngũ hành này, rơi vào một góc trong tiểu thế giới này.
Bọn họ một người một ngưu còn chưa rơi xuống, tiên thức đã thấy được tình hình sâu trong sơn cốc.
Thiết Phiến ngồi quỳ gối dưới mấy cây hoa đào, trước mặt bày biện một tấm bia đá, phía trên khắc một chiếc quạt xinh xắn, dường như là bia mộ chuẩn bị cho chính mình.
Mà lúc này nàng đang ngồi ở trong hoa đào rực rỡ, chải mái tóc bạc, váy tiên trên người cũng đổi thành bộ váy nàng yêu thích nhất.
"Tiểu Phiến Tử!" Thanh Ngưu hét lớn một tiếng, buông cánh tay của Lý Trường Thọ ra, vội vã rơi xuống phía dưới.
Lý Trường Thọ thấy thế lắc đầu, che giấu khí tức ở trên người, cũng không sốt ruột rơi xuống.
Thiết Phiến đang xuất thần ở trước bia đá sững sờ, ngửa đầu nhìn, khóe miệng nhếch lên, lại thất thanh nói: "Ngươi tới đây làm gì!"
"Ta đến hỏi cho rõ." Thân hình to lớn mạnh mẽ của Thanh Ngưu rơi xuống giữa hoa đào, mang theo gió mạnh thổi bay từng mảnh từng mảnh hoa đào: "Ngươi có phải thật sự phiền chán ta hay không?"
"Đúng." Thiết Phiến quay đầu đi chỗ khác, lúc này đã đè nén xuống cảm xúc biến hóa, lạnh lùng nói: "Ta đối với ngươi phiền chán muốn chết, ngươi lại cứ quấn quýt ta mãi!"
Thanh Ngưu đi hai bước vọt tới trước mặt Thiết Phiến, sắc mặt có một chút kích động.
"Ngươi gạt ta, nếu như ngươi thật sự phiền chán ta, vì sao lại khắc chiếc quạt này ở trên bia đá!"
Thiết Phiến kéo căng gương mặt xinh đẹp, hai mắt dần dần phiếm hồng, rốt cuộc cũng không kìm được, thấp giọng nói: "Tại sao ngươi lại muốn đến tìm ta, đoạn năm tháng ta và ngươi cùng tiêu dao này, đã là vừa lòng thỏa ý, bây giờ những gì cần thanh toán cũng đã thanh toán. Ta chối bỏ tộc nhân của chính mình, phản bội sư trưởng của chính mình...ta đáng lẽ không nên sống trên cuộc đời này..."
"Nói hươu nói vượn!" Thanh Ngưu cúi đầu, kéo Thiết Phiến lên, động tác tuy có một chút thô lỗ, nhưng lại không dùng quá nhiều lực đạo.