Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1095 - Chương 1095.

Chương 1095. - Chương 1095. -

Nói xong, tiều phu này lắc đầu, khiêng củi lắc đầu mà đi, để lại thần sông đang cúi đầu nhìn rìu trong tay, mặt mũi tràn đầy chán nản rút về bên trong nước sông.

Lại thất bại...

Đông!

Thùng thùng!

Tiếng hàng loạt vật nặng rơi xuống sông.

Thần sông định thần nhìn lại, đã thấy dưới đáy sông tràn đầy rìu vàng rìu bạc, trong đáy lòng đồng thời nổi lên một đoạn khẩu quyết pháp thuật.

Đây, đây là?

Biến Hình Thuật!

Cùng lúc đó, mấy tiếng cười khẽ vang lên bên tai thần sông, là quen thuộc như vậy, cũng là ấm áp như vậy.

"Làm thần tiên, vui vẻ đương nhiên là trọng yếu nhất."

Trên mây, thân hình Lý Trường Thọ chợt lóe lên rồi biến mất, lần theo hướng Hoảng Kim Thằng chỉ, độn thẳng về hướng chỗ sâu Nam Hải.

A Ngưu đi đâu?

Lý Trường Thọ đuổi theo từ Nam Hải, bay vào ba ngàn thế giới, không ngừng tìm kiếm trong hư không, đi ngang qua mười mấy tòa đại thiên thế giới.

Biên độ Hoảng Kim Thằng trong tay hắn nâng lên càng lớn, liền cho thấy hắn cách Thanh Ngưu càng gần.

"Đây là du sơn ngoạn thủy, hay là hưởng tuần trăng mật? " Lý Trường Thọ khẽ cau mày, trong đáy lòng xoắn xuýt một hồi.

Sẽ không phải, lúc chính mình tìm được lão ngưu, thiếu nữ tóc bạc Thiết Phiến kia ôm một đứa trẻ sơ sinh quấn tã lót, lão ngưu ở bên cạnh cười hắc hắc, cầm quạt lá nhẹ nhàng quạt...

Ồ?

Trong đáy lòng nghĩ như vậy, Hoảng Kim Thằng nhẹ nhàng lắc lư.

Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lại, mắt trần có thể thấy phía trước có một mảnh quầng sáng, cẩn thận cảm ứng, liền biết kia là một chỗ thế giới phồn hoa sinh linh phong phú.

Thi triển độn pháp lặng lẽ tới gần, Lý Trường Thọ quấn Hoảng Kim Thằng trên cổ tay, kẻo sau khi gặp được Thanh Ngưu, Hoảng Kim Thằng tự bay đi trói Thanh Ngưu.

Nếu như quấy rầy chuyện tốt của Thanh Ngưu, ngược lại là không tốt.

Nhưng Lý Trường Thọ vạn lần không nghĩ tới, lúc hắn tìm được Thanh Ngưu, đầu ngưu này lại...

Chuẩn bị phạm sai lầm!

Đại thiên thế giới phần lớn là tiên phàm hỗn tạp, nơi đây cũng là như vậy, tòa thành trì Thanh Ngưu ở được chia thành hai phần, phía trên là một tòa "tiên đảo" to lớn, trên tiên đảo mọc đầy cao ốc tiên các, tự thành tiên thành.

Dưới tiên đảo là một mảnh hồ nước tương ứng với đường viền tiên đảo này, những dãy ốc xa san sát quanh hồ cũng khá phồn hoa.

Lúc Lý Trường Thọ đi đến nơi đây, đã là vào buổi tối.

Bên trong tòa tiên thành phía trên, tiếng nhạc vang lên từ những con phố đầy màu sắc, đại trận ngăn cách, đại trận phòng hộ ở các nơi lưu chuyển tiên quang, che khuất đầu lông mày nhàn nhạt như vành trăng khuyết của các nữ tử.

Thi triển bí pháp biến hóa, hóa thành một vị trung niên đạo sĩ, rơi vào bên ngoài tòa tiên thành này, cầm một chiếc quạt xếp tiên bảo, giao một chút linh thạch liền thuận lợi đi vào, tiến về hoa lâu Thanh Ngưu đang ở.

Đây là vì sao?

Tiên thức dò xét đến, Thanh Ngưu hóa thành hình người, đầu mọc sừng thú, người mặc trường bào, đang uống rượu trong phòng riêng tại hoa lâu.

Trước mặt y có hơn mười mấy vị nữ tử trang điểm lộng lẫy mỹ mạo nhanh nhẹn nhảy múa, mỗi một nữ tử đều khá xinh đẹp, tu vi lại đều là cảnh giới Nguyên Tiên...

Phỉ tổn tối nay khẳng định không thấp.

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ không khỏi có một chút nói thầm.

Thanh Ngưu và Thiết Phiến đổ vỡ rồi? Hay là Thiết Phiến đã cặp với ngưu khác? Hay là vợ chồng trẻ cãi nhau, Thanh Ngưu ở dưới sự tức giận tới đây tầm hoan giải buồn?

Lý Trường Thọ đi đến một quán trà yên tĩnh và bí mật quan sát Thanh Ngưu một lúc, phát hiện ra Thanh Ngưu đúng là đang mượn rượu giải sầu, mắt cũng đều không nhìn mấy tiên tử trước mắt.

"Ài..." Thanh Ngưu cúi đầu thở dài, nhìn hai chiếc quạt nhỏ trong lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy phiền muộn, lẩm bẩm nói: "Tiểu Phiến Tử, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì, ngươi vì sao lại đột nhiên muốn đuổi ta đi?"

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, biết lão ngưu này hẳn là đang thất tình, muốn đến nơi này phóng túng chính mình, lại phát hiện ra các nữ tử khác đều không nhìn nổi vào mắt, vào không được lòng.

Một đầu ngưu si tình.

Cho nên, Lý Trường Thọ cũng không trực tiếp hiện thân, chỉ là âm thầm quan sát.

Sau nửa canh giờ, những nữ tử vì kiếm tiền này, chủ động dừng múa, tụ về hướng Thanh Ngưu.

Hai vị tiên tử phong trần nũng nịu kêu lên "Đại vương", liền muốn ngả vào vòng tay của Thanh Ngưu, Thanh Ngưu lại là nhướng mày, chớp mắt một cái muốn giang hai tay ra, nhưng cuối cùng vẫn nhảy dựng lên về phía sau, làm cho hai vị tiên tử phong trần vồ hụt.

Rượu không say ngưu tự say, thân hình của y có một chút lay động, nhíu mày ném một túi bảo nang ra từ trong lòng ngực.

"Đều đi ra ngoài đi, để cho ta yên lặng một chút...còn có, đừng gọi ta đại vương, ta không phải Yêu Tộc."

Đám tiên tử này cũng coi như khá chuyên nghiệp, cái gì cũng không hỏi, cúi đầu bước nhanh rời khỏi nơi này, chỉ để lại một tiếng: "Ngài có thể gọi chúng ta vào bất cứ lúc nào."

Đợi cửa phòng đóng lại, Thanh Ngưu lại thở dài, ngồi xếp bằng trở về vị trí ban đầu, nhìn bàn ghế trước mặt có một chút xuất thần.

Qua một hồi, Thanh Ngưu lẩm bẩm nói: "Cần phải trở về."

Vừa muốn đứng dậy, trong mắt Thanh Ngưu lại lộ ra mấy phần do dự.

"Nhưng Tiểu Phiến Tử vì sao lại muốn đuổi ta đi? Ta đã làm gì sai?"

Sau đó thở dài, lại nhìn hai chiếc quạt trong lòng bàn tay, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

"Nếu Trường Canh sư huynh có ở đây thì tốt biết bao nhiêu. "

"Đây là làm sao vậy?"

Bên tai vang lên tiếng nói ôn nhuận, Thanh Ngưu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó "phăng" đứng dậy, bên trong mày rậm mắt to tràn đầy chấn động, nhìn về phía vị trí bên cửa sổ.

Nơi đó, một con chim xanh đang sải cánh bay tới, một tia khí tức âm dương tiên thiên bao bọc tự thân, khiến cho nó nhẹ nhõm dung nhập vào vách tường đại trận nơi đây, hóa thành bộ dáng một thanh niên đạo sĩ, đứng ở trước người Thanh Ngưu.

Khí tức này, đạo vận này, còn có uy năng Thái Cực Đồ Thanh Ngưu không thể quen thuộc hơn được kia!

"Trường Canh sư huynh!" Thanh Ngưu gào một tiếng, đi hai bước tiến về phía trước, trực tiếp ngã nhào xuống đất, hai tay ôm lấy bắp chân Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ, lại bắt đầu ai oán đứng lên.

Lý Trường Thọ: "..."

Thân là tọa kỵ của Lão Quân, bộ dáng như vậy còn thể thống gì?

"Sư huynh ngươi làm sao thế?" Lý Trường Thọ khẽ thở dài nói: "Nhân sinh tóm lại là có đủ kiểu chuyện không như ý, ngưu cũng là như vậy."

"Vậy ngươi có thể giúp ta một chút không?"

Lý Trường Thọ bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, ta là tới mang ngươi trở về."

"Vậy ngươi có thể giúp ta một chút không?"

Thanh Ngưu ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thọ, trong đôi mắt to đầy nước mắt, Kim Cương Trạc ngụy trang thành khoen mũi cũng đều dính nước mũi.

"Ta!" Lý Trường Thọ không nhịn được lấy tay đỡ trán, thở dài: "Ta tất nhiên là sẽ giúp ngươi, trước tiên ngươi hãy đứng lên, nói cho ta chuyện gì đã xảy ra mới được."

Thanh Ngưu chấn động tinh thần, lập tức xông lên, quay người chạy tới bên cạnh lấy một cái ghế gỗ đến, mời Lý Trường Thọ ngồi xuống.

"Không cần gấp gáp." Lý Trường Thọ vung vạt áo đạo bào lên, ngồi ở trước mặt Thanh Ngưu: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"

Bình Luận (0)
Comment