Lý Trường Thọ tìm tòi một phen bên trong nhẫn ngọc, rất mau lấy ra ba kiện Linh Bảo Tiên Thiên không có một chút linh tính nào.
Những linh bảo này, đã "chết".
Bạch Trạch thở dài: "Bị Côn Bằng hút hết linh, chẳng khác nào là phế thạch…chậc, lần này đúng là lãng phí thời giờ, gã liền ngay cả pháp bảo cũng đều không buông tha."
Vân Tiêu tiên tử nói: "Có thể trừ kẻ đại ác này, đã là chuyện may mắn, đây có lẽ là sư tôn cố ý an bài."
Lý Trường Thọ lại hỏi: "Luyện hoá thi thể Côn Bằng sao rồi? Có bản nguyên Phượng tộc hay không?"
Vân Tiêu nói: "Chỉ là một ít linh khí, cùng với một chút mảnh vỡ đạo tắc, đều đã tự động tiêu tán."
"Bạch tiên sinh, ngươi có chắc chắn đây là Côn Bằng?"
"Thuỷ Thần, tốc độ cực nhanh kia không có kẻ thứ hai."
"Cũng đúng..." Lý Trường Thọ hơi có chút mộng, hoài nghi trong đáy lòng từ đầu đến cuối chưa từng lui bước.
Hắn xếp bằng ở trên lưng Kim Bằng cẩn thận suy nghĩ, rất nhanh liền lấy ra một cuốn quyển trục chưa ghi, cúi đầu tô tô vẽ vẽ.
Không biết qua bao lâu, Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trạch, cười nói: "Bạch tiên sinh, so tài một phen?"
"So như thế nào?"
Lý Trường Thọ cười nói: "Nếu ta và ngươi là Côn Bằng, rơi vào tuyệt cảnh thời kì cuối Thượng Cổ như vậy, sau khi trộm lực lượng bản nguyên của Thủy Phượng, lại sau khi may mắn đào thoát ở dưới Thánh Nhân truy sát, nên bố trí như thế nào, để cho chính mình sống tiếp."
Bạch Trạch không khỏi sững sờ, cúi đầu trầm tư một hồi, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
"Có kỳ quặc..."
Lý Trường Thọ cười hỏi: "Kỳ quặc gì?"
"Côn Bằng vì sao muốn quanh quẩn tại biên duyên Hồng Hoang, mà không phải trốn vào chỗ sâu Hỗn Độn Hải?"
Bạch Trạch trợn tròn hai mắt, tinh thần đại chấn, nói: "Gã đều đã suy yếu như vậy, không dám tới gần Hồng Hoang thiên địa, lại cần gì phải ở nơi biên duyên lực lượng Thiên Đạo bắn tới, xây dựng động phủ kia? Khiến cho sáu vị Thánh Nhân đều biết gã còn sống?"
Nụ cười trên khóe miệng Lý Trường Thọ càng trở nên nồng đậm: "Còn gì nữa không?"
Bạch Trạch trầm ngâm một phen, Vân Tiêu bên cạnh cũng nhẹ nhàng nhíu mày, nghiêm túc suy tư.
Rất nhanh, Bạch Trạch rơi vào trầm tư, Vân Tiêu rơi vào trầm tư, Thông Thiên Giáo Chủ dựa vào Hãm Tiên Kiếm quan sát nơi đây rơi vào trầm tư.
Lại không biết qua bao lâu, Vân Tiêu nói khẽ: "Có phải hay không là bởi vì Côn Bằng quá mức tự phụ, kiêu ngạo về tốc độ cực nhanh của mình?"
Lý Trường Thọ nói: "Một sinh linh tự phụ về tốc độ cực nhanh của mình, tại sao lại vào lúc chưa rơi xuống hạ phong, chỉ là vừa giao thủ cùng với chúng ta hai chiêu, liền quả quyết quay đầu bỏ chạy?"
"Côn Bằng cũng không phải là tự phụ." Bạch Trạch giải thích nói: "Gã hung ác xảo trá, cho dù là ra tay đối phó với sinh linh miễn cưỡng coi như cao thủ như Chưởng Môn Độ Tiên Môn Quý Vô Ưu, đều sẽ dốc toàn lực ứng phó, không để lại hậu hoạn."
Lý Trường Thọ nói: "Loại sinh linh này, bị chúng ta tiêu diệt mà không cần cố sức."
Bạch Trạch nói: "Nhưng sợ hãi ở trong một cái chớp mắt trước khi chết kia cũng không phải làm bộ, tốc độ cực nhanh của Côn Bằng vừa rồi chúng ta cũng đã chứng kiến, không có khả năng có Côn Bằng thứ hai."
"Vì sao không thể có Côn Bằng thứ hai?" Lý Trường Thọ hỏi lại như thế, Bạch Trạch á khẩu không trả lời được.
Vân Tiêu nói: "Sau khi truy tìm ngược dòng thi thể của gã, không tìm được một tia lực lượng bản nguyên Thủy Phượng, chuyện này khó mà giải thích. Thời Viễn Cổ, ta đã từng cảm thụ qua khí tức đạo vận của Thủy Phượng, không tìm được nửa điểm ở trên người Côn Bằng này."
Bạch Trạch nắm bắt chòm râu dê, thấp giọng nói: "Sao lông tơ của ta đều dựng đứng lên?"
Bốp bốp hai tiếng, Lý Trường Thọ vỗ tay, cười nói: "Chúng ta không ngại đưa ra giả thiết lớn mật, giả thiết này cũng là cũng là giả thuyết duy nhất có thể giải thích rõ ràng mọi loại nghi vấn sau khi ta loại trừ đi các loại khả năng. Tiết điểm mấu chốt, chính là vào lúc Thông Thiên sư thúc truy sát Côn Bằng, Côn Bằng trọng thương sắp chết, nhưng may mắn đào thoát. Vết thương to lớn trên lưng Côn Bằng kia, xác nhận là Thông Thiên sư thúc chém. Mà lần kia, Côn Bằng sắp chết làm ra một lựa chọn."
Bạch Trạch không nhịn được nghiêng thân thể về phía trước: "Lựa chọn gì?"
"Ve sầu thoát xác, hoặc là bản thân phân liệt, hoặc là thần thông khác...tóm lại, không biết gã dùng biện pháp gì, tái tạo một "chính mình" khác. Hãy giả sử đó là một màn lột xác."
Lý Trường Thọ chậm rãi nói: "Gã có khả năng, là để lại thân thể sau khi lột xác tại biên duyên Hồng Hoang thiên địa, chờ đợi bị Thánh Nhân chém giết, linh thể mới sinh ra trốn ở chỗ sâu Hỗn Độn Hải. Thân thể sau khi lột xác có được hết thảy ký ức trước khi bản thân gã phân liệt, lại bị xóa sạch ký ức lúc chính gã làm ra quyết định này, nói một cách khác, thân thể sau khi lột xác không biết chính mình đã phân liệt, tưởng nhầm rằng chính mình có thể không chết, hoàn toàn nhờ vào lực lượng bản nguyên Thủy Phượng. Mà linh thể mới sinh ra kia, ngoại trừ cầm đi bí pháp nguyên thần phân liệt, cùng với lực lượng bản nguyên Thủy Phượng, cũng không mang đi bất luận bảo vật cùng với Linh thạch nào. Một cái kế giả chết thoát thân hoàn mỹ, đã hoàn thành như vậy. Ngày hôm nay chúng ta giết, chỉ là thân thể sau khi lột xác, mà Côn Bằng chân chính, đã sớm cắm rễ tại Hỗn Độn Hải."
Sắc mặt Bạch Trạch hơi trắng bệch, cau mày nói: "Có bằng chứng gì không?"
Lý Trường Thọ cười cười, lấy ra một phiến đá ở bên trong nhẫn ngọc, đưa tới trước mặt Bạch Trạch.
"Phía trên có hai câu nói, xác nhận thân thể sau khi lột xác Côn Bằng đã nhận ra dị thường. Một câu là "vì sao lại có cảm giác nguyên thần có thiếu hụt", một câu khác là "vì sao lại không muốn đi đến chỗ sâu Hỗn Độn Hải"."
Bạch Trạch tiếp nhận phiến đá, cúi đầu cẩn thận quan sát một hồi, sắc mặt có một chút trắng bệch.
Lý Trường Thọ đưa tiên thức chìm vào trong nhẫn, bắt đầu tìm kiếm các chứng cứ khác, để giúp đỡ giả thiết lớn mật này của chính mình.
Nhưng khi hắn mở ra đống bảo vật phế bỏ kia, tròng mắt đột nhiên co rụt lại, nhìn chằm chằm vào một cuốn sổ ghi chép được kẹp bằng hai mảnh sắt gỉ!
Chẳng lẽ Côn Bằng chính là Lãng tiền bối? !
Lý Trường Thọ ngơ ngác một chút, nhưng rất nhanh liền phủ định ý tưởng như vậy, xác định rằng kiểu dáng "sổ ghi chép" này rõ ràng là thuộc về kiếp trước, nhưng chất liệu lại là bảo tài Hồng Hoang, là vật sưu tập của Côn Bằng.
Vân Tiêu nhẹ giọng hỏi: "Thế nhưng lại là phát hiện ra cái gì?"
"Ừm." Lý Trường Thọ gật gật đầu, lấy ra một ít bảo vật phế bỏ, nhưng lại không động quyển "Bút ký" kia.
Chuyện này là cấm kỵ Hồng Hoang, càng ít người biết càng tốt, nếu không sẽ rất dễ dàng dẫn lửa lên người.
Ngược lại cũng coi như là thu hoạch ngoài ý liệu.
...
Trong chỗ sâu Hỗn Độn Hải, tại một nơi cách Hồng Hoang không biết bao xa.
Một dãy núi tối tăm nằm giữa Hỗn Độn Hải, lực lượng đại đạo lưu chuyển xung quanh, ngăn cách từng tia từng tia hỗn độn khí tức ở bên ngoài, xây dựng lên "Trật tự" cùng loại với Hồng Hoang thiên địa.