Nếu dùng tiêu chuẩn Hồng Hoang thiên địa để phán đoán, dãy núi này dài mấy ngàn dặm.
Mà ở trong một cái chớp mắt nguyên thần Côn Bằng bị Thái Cực Đồ tiêu diệt, ở trên đỉnh núi cao nhất trên dãy núi này, một đôi tròng mắt đen nhánh như vực sâu, trợn thật to...
"Thuỷ Thần đại nhân, Côn Bằng kia thật sự chưa chết?"
"Phỏng đoán, chỉ là phỏng đoán!" Lý Trường Thọ cười nói: "So với Yêu Sư Côn Bằng dễ dàng bị chúng ta chém giết như thế, ta càng muốn tin tưởng giả thiết Côn Bằng còn sống. Cho nên, đề phòng nhiều hơn một chút tóm lại là không sai."
"Nhưng chuyện này..." Bạch Trạch có chút muốn nói lại thôi, trên mặt tràn đầy cười khổ, liếc nhìn chỗ sâu Hỗn Độn Hải, cuối cùng lại cúi đầu thở dài.
Về sau vẫn là ít đi đến Hỗn Độn Hải.
Làm thụy thú tại Hồng Hoang, đã rất tốt.
Lập tức, Bạch Trạch hóa thành mèo màu cam, giẫm lên bộ pháp ưu nhã nhảy trở về trên đầu Kim Bằng, nhưng khác biệt so với "Hoa tiêu" ngẩng đầu ưỡn ngực lúc tới, y lúc này, mặt trắng hơn quả cà, rơi vào bên trong tầng tầng lo lắng.
Lý Trường Thọ nháy mắt mấy cái, có một chút ngượng ngùng cười cười.
Vân Tiêu tiên tử truyền âm hỏi: "Thế nhưng là đang cố ý dọa Bạch tiên sinh?"
"Chuyện này lại không thể gạt được ngươi." Lý Trường Thọ cùng với Vân Tiêu liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy tán thưởng, truyền âm nói: "Càng là kẻ như Bạch tiên sinh, già đời, bản lĩnh cao có mưu kế, ở bên trong lại càng ngạo khí, lòng dạ lại càng cao, hơn nữa Bạch tiên sinh có thần thông xu cát tị hung trời sinh, rất dễ dàng sinh ra ỷ lại đối với thần thông này, hình thành đánh giá sai lầm trên một số việc. Dựng lên một cái nguy cơ cho Bạch tiên sinh, nguy cơ này hay là thần thông xu cát tị hung của y không thể cảm giác, tự nhiên sẽ làm Bạch tiên sinh càng thận trọng hơn một ít. Bạch tiên sinh hiện nay thay Thiên Đình chấp chưởng một phương thế lực chỗ tối, nếu xuất hiện sai lầm khá lớn, sẽ rất dễ dàng khiến cho danh dự Thiên Đình thua cả bàn. Hơn nữa, khả năng Côn Bằng giả chết thoát thân mặc dù có, cũng đúng là điểm đáng ngờ...nhưng cuối cùng bất quá chỉ là suy đoán. Nếu thật sự là như thế, Côn Bằng cũng bất quá là chỉ muốn thoát khỏi Thánh Nhân truy sát mà thôi."
Vân Tiêu mặt lộ vẻ suy tư, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi an bài người khác như vậy, phải chăng vào lúc ở chung với ta, cũng đều là đang trù tính?"
"Ở chung với ngươi không cần trù tính?" Lý Trường Thọ cười nói: "Kỳ thật cũng là cần trù tính, trù tính sự tình sau này, như thế nào bình ổn vượt qua lần đại kiếp nạn này."
Nàng lập tức cười đến híp cả mắt, làn da băng giá sáng lên mây đỏ, khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp, đẹp như tranh vẽ.
Lý Trường Thọ duỗi tay phải ra.
Vân Tiêu có chút giật mình: "Gì thế?"
"Bù đắp." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Nói chuyện yêu đương cũng cần phải làm từng bước, theo quy củ của Nhân Tộc, bước đầu tiên lẽ ra là nắm tay."
Nhìn Lý Trường Thọ nói chững chạc đàng hoàng, Vân Tiêu cũng không đa nghi, nâng tay trái lên liền muốn bắt lấy.
Nhưng không hiểu sao, nàng vô thức co đầu ngón tay, khẽ cau mày, mím chặt miệng, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Luôn cảm thấy là bị gài bẫy.
Lý Trường Thọ đại nghĩa lẫm nhiên nói một câu: "Đạo hữu sẽ không phải cảm thấy, bần đạo là đang chiếm tiện nghi của đạo hữu?"
"Đương nhiên không phải..." Vân Tiêu vội vã giải thích một tiếng, ngừng thở, ngón tay nhỏ nhắn điểm vào lòng bàn tay Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, trở tay điểm vào lòng bàn tay nàng, trong giây lát liền bắt được bàn tay nàng, bóp nhẹ, tai nàng đỏ lên vì xấu hổ.
Tóm lại là đã trúng kế.
Bên cạnh, Kim Bằng âm thầm truyền âm đối với Bạch Trạch mặt rầu rĩ: "Lão sư thật lợi hại."
"Đừng học loạn." Bạch Trạch cảm xúc sa sút truyền âm trả lời: "Cũng đừng tìm tiên tử Thiên Đình lung tung, bày ra vẻ mặt chính khí khiến cho người ta đưa tay qua. Thuỷ Thần đại nhân cùng với Vân Tiêu tiên tử là tình đầu ý hợp, hỏa hầu vừa vặn."
Kim Bằng vội nói: "Bạch tiên sinh chớ nên hiểu lầm, ta không có hứng thú đối với nữ sắc."
Bạch Trạch nhướng mày, phát hiện ra sự tình có một chút không quá đơn giản, âm thầm thêm một tầng thiên lực dưới bốn móng của mình.
Sau đó, Bạch Trạch quay đầu liếc nhìn chỗ sâu Hỗn Độn Hải...
Đại hung hiểm.
Lão tiểu tử Côn Bằng kia nếu như quả thật là giả chết thoát thân, hẳn là ấp ủ đại âm mưu gì.
Chính mình về sau vẫn là thành thành thật thật ở nơi Thiên Đạo bao phủ, bán một chút mạng cho Đạo Môn, làm một chút chuyện cho Thiên Đình, gắt gao ôm chắc đùi Thuỷ Thần, để cho những lão yêu kia trào phúng một chút.
Cái gì nặng hơn mạng sống?
Bạch Trạch thở dài, lại sững người một lúc, thẳng đến nghe tiếng nhạc vang lên sau lưng, mới phát hiện ra Thuỷ Thần đại nhân lại có sáo lộ mới.
Lý Trường Thọ nói: "Thừa dịp mấy ngày nữa mới trở về, có muốn cùng nhau đánh đàn hay không?"
"Ta vẫn luôn tu hành, không tinh thông những thứ này."
"Ta dạy cho ngươi."
Lý Trường Thọ lấy ra một cái cổ cầm, nửa bên cổ cầm đặt ở bên trên hai đầu gối của chính mình, nửa bên cổ cầm để ở bên cạnh.
Vân Tiêu hiểu ý, thân thể xê dịch về phía Lý Trường Thọ, khép mũi chân lại, thân thể nghiêng, vừa vặn đỡ lấy cổ cầm, lại bất tri bất giác cách Lý Trường Thọ gần hơn.
Lý Trường Thọ dùng đầu ngón tay ấn lên dây đàn, để Vân Tiêu ở bên cạnh gảy.
Mặc dù bắn ra, là một ít tiếng đàn đứt quãng, nhưng Lý Trường Thọ khống chế, vẫn như cũ xem như dễ nghe êm tai, làm cho Vân Tiêu không bao lâu liền cảm thấy hào hứng, tràn đầy phấn khởi gảy đàn.
Khi nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn Lý Trường Thọ mỉm cười, bất giác đã là vai chạm vai, da thịt chạm da thịt, tiên lực cũng đều đã nhẹ nhàng đè ép.
Lý Trường Thọ xem xét các đạo cụ tiếp theo mà hắn chuẩn bị trong túi bảo vật [đi đường] của mình...
Nhìn lại chuyến đi đến Hỗn Độn Hải, Lý Trường Thọ đại khái đã suy tính được dự định của Thông Thiên sư thúc.
Cố ý tính kế Côn Bằng, làm hắn cùng với Vân Tiêu trải qua một trận "khổ chiến", cũng nhờ vào đó lưu lại ký ức trân quý đối với nhau.
Muốn tăng tiến cảm tình, cần gì phải đi Hỗn Độn Hải, cần gì phải an bài hồi ức cùng nhau chém chém giết giết cái gì.
Bình bình đạm đạm mới là thật, lâu ngày sinh tình mới là thật.
Vào lúc tao ngộ nguy cơ sinh ra "Kích tình", rất dễ dàng bị thiên trường địa cửu bình thản làm hao mòn, đến lúc đó chờ đợi chút tình cảm này, chỉ có thể là đất lở không ngừng.
Trong cuộc sống tu hành dài vô tận, nhớ lại tình hình hai người ở chung, là đao quang kiếm ảnh thân cận với nhau hơn, hay cùng nhau đánh đàn, tản bộ, trò chuyện, vui đùa cùng nhau ấm áp hơn?
Loại sự tình yêu đương này, đạo cảnh cao, tu vi cao cũng liền vui vẻ hơn.
Trong Bích Du Cung, bên trên bậc thang bạch ngọc kia, Thông Thiên Giáo Chủ nói một câu người trong nghề.
Tại Thái Thanh Quan, bên trong miếu thờ nhỏ hẹp kia, khóe miệng của Thái Thanh Thánh Nhân kéo ra nụ cười thản nhiên, ngón tay gảy nhẹ.