Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1182 - Chương 1182.

Chương 1182. - Chương 1182. -

Trong một tháng khởi xướng mấy lần đại thế công, nếu không phải có Thái Cực Đồ hỗ trợ, Huyền Đô Thành chỉ sợ là đều phải sụp đổ...

Lý Trường Thọ không nhịn được rên rỉ một tiếng, nhấc tay vịn chặt cái trán.

Như vậy cũng đều có thể gây thù chuốc oán ngoài ý muốn?

Hắn cẩn thận phân tích một hồi, kết luận ảnh hưởng của vực ngoại thiên ma đối với chính mình có phần nhỏ, ngược lại là hai chữ "Thánh Giả" sư huynh nhắc tới.

Thiên Ma Tôn Giả, "Mẫu thân" vực ngoại thiên ma kia, ở bên trong thần niệm truyền lại đối với nhóm vực ngoại thiên ma, biểu đạt oán giận rất lớn đối với việc Lý Trường Thọ vũ nhục Thánh Giả của bọn hắn.

Tiên thiên thần ma như Thiên Ma Tôn Giả, hẳn là cùng với Côn Bằng...đạt thành một loại hợp tác chiến lược lâu dài nào đó?

Mang theo nghi hoặc như vậy, Lý Trường Thọ cẩn thận châm chước một phen, rất nhanh liền lấy ra hai khối ngọc phù truyền tin siêu phẩm có giá trị không nhỏ, một khối hồi âm cho sư huynh, một khối phát đi chỗ của Kim Sí Đại Bằng.

Ở trong khối ngọc phù phía sau viết:

【 Diệt trừ Thiên Ma, tạo phúc vạn linh. Diệt cỏ tận gốc, chớ lưu hậu hoạn. 】

Lý Trường Thọ cũng không dám nói quá rõ ràng, chỉ có thể từ tính tình của Kim Bằng, cổ vũ một chút nho nhỏ như vậy.

Nếu không hắn ngược lại là thật sự lo lắng, Kim Bằng tạm thời hưng phấn, sẽ hạ lệnh "thà giết lầm không bỏ sót", từ đó tạo ra sát nghiệt không cần thiết.

Ở bên trong ngọc phù truyền cho Đại Pháp Sư, Lý Trường Thọ nói đơn giản tiền căn hậu quả, căn dặn sư huynh cẩn thận vị "Thánh Giả" tám thành là Côn Bằng kia, cũng không biết đối phương hiện nay đã đạt đến cảnh giới nào.

Làm xong những việc này, Lý Trường Thọ phân thần đến các nơi, dạo qua một vòng tại các nơi ba ngàn thế giới và Hồng Hoang Ngũ Bộ Châu.

Tiên Minh an ổn, Lâm Thiên Điện không có việc gì, báo đen sau khi thăm bạn liền tiếp tục bế quan tu hành, phảng phất như trước đây hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh.

Ở chỗ Địa Phủ, hồn phách Chưởng Môn Quý Vô Ưu đã sắp tu bổ hoàn thành, lại đi con đường luân hồi, sau đó chính mình cũng phải đi qua một chuyến, đưa tiễn Chưởng Môn một đoạn đường.

Tiếp tục tu hành đi.

Lúc chưa thành tiên, cơ hồ một lần đốn ngộ liền có thể đột phá một cái tiểu cảnh giới, nếu không phải chính mình liều mạng áp chế, thành tiên sẽ hoàn toàn không có khó khăn.

Đến hiện nay, mấy chục lần đốn ngộ cũng không nhất định có thể kham phá mê chướng phía trước, chẳng bằng dùng năm tháng nhất định ở trên giác ngộ.

Không có nỗ lực, thu hoạch từ đâu ra.

Cảm ngộ sinh ra trong đáy lòng, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở dài, quanh người thổi ra từng đợt gió nhẹ, sau lưng hiện ra đạo đạo ánh vàng, tranh cuốn cân bằng đại đạo hiển hóa ra tung bay theo gió.

Khục, đánh mặt, không cẩn thận lại đột phá một chút.

Chuyện này khiến Lý Trường Thọ nhớ tới câu kia —— niềm vui và nỗi buồn trên thế giới không liên kết với nhau.

Hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy đột phá quá nhanh, đạo cơ có một chút bất ổn mà thôi.

Đang muốn bế quan vững chắc cảnh giới, ở bên ngoài Thái Bạch Cung, Linh Châu Tử vội vàng đi đến, dường như có chuyện gì gấp.

Lý Trường Thọ nhắm hai mắt lại, an bài Đạo Nhân Giấy【 bản thể 】mới sửa ra ngoài, hóa thành bộ dáng Thái Bạch Kim Tinh đã cố định, bưng phất trần phiêu nhiên nghênh tiếp.

Linh Châu Tử hướng về phía trước hành lễ, nói ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Ở trong những năm gần đây, Dương Tiễn tu hành ở bên trên Ngọc Tuyền Sơn rơi vào bình cảnh, thật lâu cũng không thể đột phá, chuyện này đối với Luyện Khí Sĩ chủ tu nhục thân mà nói là có phần không tầm thường.

Tu nhục thân và tu nguyên thần khác biệt, tu nguyên thần nếu kẹt tại bình tĩnh, trên vạn năm không có đột phá cũng đều chẳng có gì lạ.

Nhưng tu nhục thân, ít nhất cũng có thể tăng thêm mấy phần khí lực, Dương Tiễn ở trong mấy năm gần đây lại là không có nửa điểm tăng trưởng.

Linh Châu Tử nói: "Sư thúc, theo lời nói của Ngọc Đỉnh sư thúc, lĩnh ngộ của ngài đối với Bát Cửu huyền công vô cùng thâm hậu, ở bên trong thiên địa chỉ sợ là chỉ có ngài mới có thể chỉ điểm Dương Tiễn sư đệ. Ngọc Đỉnh sư thúc muốn nhờ ngài phái một cỗ Đạo Nhân Giấy đi qua một chuyến, sư phụ ta cũng đã ở Ngọc Tuyền Sơn."

"Ừm." Sắc mặt của Lý Trường Thọ có một chút nghiêm túc, bảo Linh Châu Tử chờ một lát.

Lúc này liền chuẩn bị mấy cỗ Đạo Nhân Giấy, sửa đổi khí tức đạo vận, che giấu khuôn mặt, chui vào ống tay áo của Linh Châu Tử, để Linh Châu Tử mang đến Ngọc Tuyền Sơn.

Dương Tiễn đây là thế nào?

Thân là một trong những con trai đại kiếp, tư chất bản thân cũng là có một chút bất phàm, tu còn là Bát Cửu huyền công - "công pháp hoàn mỹ" không có quá nhiều bình cảnh như vậy...

"Sư thúc." Linh Châu Tử truyền âm hỏi: "Dương Tiễn sư đệ dường như rất có oán hận đối với Thiên Đình, cứ thế mãi, sẽ không ảnh hưởng đến đạo tâm của y chứ?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Không sao, đạo của Ngọc Đỉnh sư huynh, vừa vặn có thể bảo vệ đạo tâm của Dương Tiễn."

"Nhưng vì sao...Linh Châu biết được, sư thúc tuyệt đối không phải là ác nhân hãm hại một nhà Dương Tiễn sư đệ, vì sao không sớm nói chân tướng cho y?"

Trên khuôn mặt thanh tú của Linh Châu Tử t tràn đầy không hiểu.

Lý Trường Thọ cười hỏi: "Ngươi cảm thấy tiến cảnh tu vi của Dương Tiễn trước đây như thế nào?"

"Có thể nói là tiến triển cực nhanh, quả thực có một chút dọa người."

"Một bộ phận rất lớn ở trong đó, chính là bắt nguồn từ chấp niệm trong lòng!" Lý Trường Thọ nói: "Kỳ thật ta có đi giải thích cho y, cũng vô pháp tiêu trừ ma chướng trong đáy lòng y. Năm đó y vẫn là đứa bé, một nhà Vân Hoa tiên tử bị người mưu hại, vô luận giải thích như thế nào, là ai khống chế tâm thần vị Thiên Binh kia, nhưng ra tay giết phụ thân và huynh trưởng Dương Tiễn, vẫn chính là Thiên Binh Thiên Đình. Thay vì ta đi giải thích đối với y, để y tạm thời che lại ma chướng trong đáy lòng, chẳng bằng hóa ma chướng này thành chấp niệm của y, làm tình cảm đọng lại trong đáy lòng y có chỗ phát tiết. Bản thân Nhân Tộc suy nhược, không có đạo thể mạnh mẽ, không có nguyên thần tự nhiên, muốn nhanh chóng thành tiên thành thần cũng không dễ dàng."

Linh Châu Tử lập tức rơi vào trầm tư, sau khi bay ra khỏi Thiên Đình, thân hình hóa thành lưu quang bay về hướng Trung Thần Châu.

"Thế nhưng mà sư thúc, y đi ra ngoài lịch luyện hai lần, không biết nghe được lời đồn từ nơi nào, sư thúc cùng với Ngọc Đế Thiên Đình bệ hạ là cừu nhân giết cha của y. Y mấy lần hỏi sư thúc là người thế nào, bởi vì trước đây sư thúc căn dặn, mỗi lần ta cũng không biết nên trả lời như thế nào."

"Không sao, ngươi cũng không nên nói lỡ miệng, nếu không sự cố gắng của ta cùng với Ngọc Đỉnh sư huynh đều sẽ đổ sông đổ biển." Lý Trường Thọ cười nói: "Yên tâm đi, ta tự có sắp xếp."

Linh Châu Tử có một chút muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là hé miệng gật đầu, bay nhanh chóng hơn một chút.

...

Bình Luận (0)
Comment