Sau hai canh giờ, ở bên trong Ngọc Tuyền Sơn.
Lý Trường Thọ hóa thành Triệu Công Minh phiên bản không râu, cùng với hai vị Chân Nhân Ngọc Đỉnh, Thái Ất trốn ở bên trong mây mù, nhìn thanh niên đạo sĩ đả tọa ngay trong núi rừng, không quá kịch liệt thảo luận về "nguyên nhân bệnh" của Dương Tiễn.
Lý Trường Thọ rất nhanh liền kết luận, bình cảnh của Dương Tiễn cũng không phải là bởi vì Bát Cửu huyền công, mà là mê võng đạo tâm.
Thái Ất Chân Nhân nói: "Ta thấy các ngươi chính là quá sủng ái, bất quá chỉ là kẹt tại bình cảnh mấy năm mà thôi. Chúng ta có đạo hạnh như ngày hôm nay, người nào chưa từng gặp qua khốn cảnh mấy trăm mấy ngàn năm?"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân cùng với Lý Trường Thọ liếc nhìn nhau, hai người ăn ý lắc đầu.
Lý Trường Thọ: "Ta tu hành ngày ngắn."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nói: "Bình cảnh của ta...không nhiều."
Thái Ất Chân Nhân co quắp khóe miệng một trận, nhẫn nhịn không mở miệng, tránh khỏi bị đánh.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân hỏi: "Trường Canh có cần tiếp xúc trực tiếp với Tiễn Nhi?"
"Tu vi của y bây giờ đã không tính thấp, chỉ sợ là y có thể nhìn thấu thần thông Đạo Nhân Giấy này của ta." Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Mặc dù biết tình huống này là rất không có khả năng phát sinh, nhưng vẫn phải quyết định vì lý do ổn thoả.
Lý Trường Thọ nói: "Mấy năm này, sư huynh có từng nói chuyện với Dương Tiễn?"
Thái Ất Chân Nhân khoanh tay, ở bên cạnh nói tiếp: "Ngươi phải hỏi đã nói mấy lần. Từ khi phát hiện ra Dương Tiễn kẹt tại bình cảnh, một vị sư phụ nào đó, trong đáy lòng vô cùng mong nhớ lại hết lần này tới lần khác muốn giữ vững khí tiết, không có việc gì liền ngẫu nhiên đi ngang qua niệm một đoạn kinh văn, hoặc là nói vài lời nói chỉ tốt ở bề ngoài, thử xem có thể cho đồ đệ một chút dẫn dắt hay không. Làm sao vào lúc ta tu hành năm đó, liền không có đãi ngộ như vậy?"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân ho khan: "Bần đạo dù sao cũng chỉ có một vị đệ tử này."
Lý Trường Thọ cười cười, cẩn thận suy tư một hồi, cho ra một cái biện pháp rất đơn giản.
Để Linh Châu Tử xuất mã, trước tiên say rượu một trận cùng với Dương Tiễn, xem có thể có hiệu quả hay không.
Thái Ất Chân Nhân cau mày nói: "Bần đạo còn cho rằng Trường Canh sư đệ ra tay tất có cao kiến, như thế nào...liền chỉ như vậy?"
"Đại đạo đơn giản nhất!" Lý Trường Thọ cười nói: "Mặc kệ biện pháp như thế nào, hữu dụng là được, Linh Châu Tử cùng với Dương Tiễn xem như là người cùng thế hệ, giao tình thâm hậu. Thế hệ trẻ tuổi có mấy lời ngượng ngùng nói với chúng ta, có lẽ vào lúc say rượu sẽ bày tỏ đối với người cùng thế hệ. Chúng ta đã muốn xuất thủ, liền làm thêm chút chuẩn bị...như vậy, trước hết để cho Linh Châu Tử thử xem có thể mở ra lòng đề phòng của Dương Tiễn hay không, xác định đến cùng là đạo tâm của Dương Tiễn có việc gì. Chúng ta lại ra tay ở phía sau, do Ngọc Đỉnh sư huynh thi triển thần thông bảo vệ đạo tâm của Dương Tiễn, Thái Ất sư huynh dùng bí pháp thần niệm xâm nhập đạo tâm, hốt thuốc đúng bệnh."
"Thiện."
"Được, thử một lần xem."
Ba vị cao thủ Đạo Môn lại thương thảo các loại chi tiết một hồi, lại truyền âm dặn dò nửa ngày đối với Linh Châu Tử, cuối cùng bắt đầu thực thi kế hoạch.
Nhưng kế hoạch vừa mới bắt đầu...liền gặp phải ngăn trở to lớn.
Ở phía sau núi Ngọc Tuyền Sơn, Linh Châu Tử cười nói đối với Dương Tiễn: "Sư đệ, nhìn ngươi mặt mày u ám, trong khoảng thời gian này dường như có phần không lanh lẹ, không bằng ta và ngươi đi ra ngoài núi một chút, giúp ngươi giải sầu một chút?"
Dương Tiễn khẽ thở dài, đứng dậy từ ngồi xếp bằng, cười nói: "Rõ ràng như vậy sao?"
"Đúng thế." Linh Châu Tử nghiêm mặt nói: "Ngọc Đỉnh sư thúc có một chút lo lắng đối với trạng huống của ngươi như vậy, cố ý gọi ta tới nói một chút với ngươi."
Dương Tiễn nhìn về phía chỗ động phủ phía trước núi, trên gương mặt tuấn mỹ kia lộ ra một chút áy náy, thấp giọng nói: "Để sư phụ lo lắng rồi, đi thôi, đi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt."
Linh Châu Tử quay người làm dấu mời, Dương Tiễn chắp tay cám ơn, vừa muốn cất bước...
"Ca!"
Dương Tiễn dẫm chân xuống, cùng với Linh Châu Tử, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Dương Tiễn vừa muốn mở miệng giải thích, thân hình Linh Châu Tử lóe lên, thi triển chiến pháp Vu Tộc xuất hiện ở phía sau thân ảnh yếu đuối của Dương Thiền, một chỉ điểm ở phía sau lưng nàng.
Dương Thiền trợn trắng mắt lên, tiên lực của Linh Châu Tử hóa thành một chiếc võng, "Treo" nàng ở trong rừng.
"Giải quyết xong." Linh Châu Tử vỗ vỗ tay, cho Dương Tiễn một cái ánh mắt sáng sủa, Dương Tiễn co quắp khóe miệng một trận.
Hạ thủ, đúng là rất quả quyết.
Thế là đôi sư huynh đệ này cưỡi mây bay ra khỏi đại trận Ngọc Tuyền Sơn, tìm một ngọn núi sơn lâm tại vài trăm dặm lân cận, bố trí một chút trận pháp, nằm ở trên hai cái chạc cây uống rượu tâm sự.
Chỉ là mặc cho Linh Châu Tử hỏi ý như thế nào, Dương Tiễn cũng không mở miệng, chỉ nói là chính mình vô sự, bất quá là có một chút ý nghĩ không quá thông suốt, nghĩ thông suốt liền tốt.
Rời khỏi Ngọc Tuyền Sơn, Dương Tiễn quả nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.
Một tới hai đi, hai người trò chuyện những đề tài khác, bất tri bất giác cũng có một chút say.
Linh Châu Tử nói một câu: "Rượu này làm sao hậu kình lớn như vậy..."
Dương Tiễn cũng là không nhịn được ngáp một cái, vốn định nằm trên chạc cây ngủ, lại nghĩ tới cái gì, đứng dậy ngồi xếp bằng.
Y vừa định hóa giải tửu lực, cảm giác buồn ngủ như thủy triều vọt tới, che mất đạo tâm của y.
Trong trận pháp, tiếng ngáy nổi lên bốn phía...
Lý Trường Thọ, Ngọc Đỉnh, Thái Ất Chân Nhân ẩn nấp trong xó xỉnh nào đó, dựa vào uy năng Thái Cực Đồ che dấu thân hình, lúc này không nhịn được liếc nhìn nhau, lộ ra mấy phần cười khẽ.
Thái Ất Chân Nhân truyền âm nói: "Hạ thuốc mê cho đệ tử nhà mình, thật sự không hổ là Thái Bạch Tinh Quân."
Lý Trường Thọ lơ đễnh cười cười, dặn dò: "Sau đó sư huynh đừng có xảy ra sai sót."
"Chỉ là vài đoạn học thuộc lòng mà thôi." Thái Ất Chân Nhân bình tĩnh cười một tiếng: "Một chiêu giả làm đệ tử Thánh Nhân Tây Phương Giáo đi mê hoặc đạo tâm Dương Tiễn, tăng cường chấp niệm của Dương Tiễn này, cũng là bần đạo không ngờ tới."
—— cố ý để Linh Châu Tử mời Dương Tiễn rời khỏi Ngọc Tuyền Sơn, chính là vì thuận tiện tiến hành việc này, nếu không sẽ không thể giải thích vì sao người Tây Phương Giáo lại vô thanh vô tức vòng qua ánh mắt của Ngọc Đỉnh Chân Nhân, đột phá đại trận Ngọc Tuyền Sơn.
"Dương Tiễn chỉ là không thấy rõ con đường phía trước, có một chút mê mang mà thôi." Lý Trường Thọ nhìn về phía Ngọc Đỉnh Chân Nhân: "Còn xin sư huynh bảo vệ cẩn thận đạo tâm của Dương Tiễn."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân cười không nói, tay trái vung qua, trước mặt ba người nhiều thêm một chiếc đỉnh lớn bảy màu rực rỡ, trong đỉnh hiện ra một bộ hình ảnh có một chút mơ hồ, có thể thấy Dương Tiễn dường như đang đả tọa tại chính giữa một chỗ đài cao tứ phương.
Đây là...
Linh đài của Dương Tiễn!