Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1204 - Chương 1204.

Chương 1204. - Chương 1204. -

Hùng Linh Lỵ không khỏi hai mắt đẫm lệ, khôi phục hình thái thường nhân, ngồi dưới đất ôm chân ngửa đầu khóc rống: "Có ai lại đánh nhau như ngươi chứ! Ta cũng đều không có giẫm lên chân ngươi!"

Dương Tiễn hơi có một chút xấu hổ, sau khi ôm quyền liền cúi đầu bay đi.

Bỗng dưng nghe được phía trước có âm thanh vang lên, Ngao Ất cầm kiếm hiện thân, quanh người vờn quanh hình bóng thanh long.

Dương Tiễn cùng với Ngao Ất hai mắt nhìn nhau, sau đó không nói nhiều, hai thân ảnh "vù vù" biến mất không thấy gì nữa, hai vị Kim Tiên triển khai một trận đọ sức giữa Vu Tộc chiến kỹ cùng với Long Tộc chiến kỹ.

Một trận chiến này, đánh đến mức thiên hôn địa ám, mây mù băng tán.

Ngao Ất bại nửa chiêu, Dương Tiễn một lần nữa quá quan, đến trước mặt người thủ quan cuối cùng.

Phượng Tộc, con của Thuỷ Phượng, Kim Sí Đại Bằng.

...

"Không có đuổi theo sao? "

Ở phía trước toà tiên sơn lẻ loi trơ trọi kia, Dương Tiễn toàn thân đẫm máu, xách theo trường thương té ngã trên đường mây.

Toàn thân trên dưới y tràn đầy vết cào kinh khủng, Bát Cửu huyền công lần đầu tiên hoàn toàn thất thủ.

Mới vừa động thủ, Dương Tiễn liền phát hiện ra, địch nhân này viễn siêu sự tưởng tượng của y, tuyệt đối không phải đối phủ có thực lực tiếp cận mình như phía trước.

Kim Bằng...

Thực lực vượt xa y lúc này, không thuộc về cùng một cấp bậc.

Đối phương lúc bắt đầu còn dùng một thanh trường thương mang theo đạo vận hủy diệt, sau khi so hai chiêu với mình, dứt khoát thu trường thương vào, khóe miệng lộ ra ý cười khinh miệt.

Trong lúc kịch chiến, Dương Tiễn cấp tốc tan tác, tiên thức hoàn toàn không bắt giữ được động tác của Kim Bằng, con đường phía trước đều là tuyệt vọng.

Loại tốc độ cực nhanh này, nếu Bát Cửu huyền công của chính mình đại thành, có lẽ còn có thể chính diện chiến một trận.

Nhưng lúc này vẫn như cũ kém quá xa.

Nhưng ngay vào lúc Dương Tiễn muốn vô lực từ bỏ, thấy được tiên sơn trước mắt, y liền liều lĩnh vọt tới hướng tiên sơn, mặc cho Kim Bằng không ngừng đánh giết, dùng hết thảy lực đạo vọt tới phía trước, thôi phát Bát Cửu huyền công đến cực hạn.

Đoạn đường phía trước, coi như Bát Cửu huyền công đọ sức cùng với móng vuốt Kim Bằng.

Đoạn đường phía sau...dường như là hai cỗ ý chí đang va chạm, so ai tan tác trước một lần nữa.

Nhưng Dương Tiễn biết, chính mình chung quy là thua.

Đối phương cũng không muốn giết y, nếu không chỉ cần dùng mấy trảo liền có thể xé nát đạo thể của y.

Vì cái gì...

"Nếu không phải ngươi là cháu trai Ngọc Đế. "

Lại, lại là thân thế chính mình vẫn luôn đang né tránh, là thân thế cho chính mình hết thảy, lại không có cách nào phản kháng.

Bởi vì chính mình là cháu trai Ngọc Đế, có đại khí vận, bao gồm cả thân phận đệ tử Đạo Môn, Thiên Đình đang bồi dưỡng mình, sư phụ cũng phối hợp cùng với Thiên Đình.

Mỗi lần đi ra ngoài lịch luyện, mỗi lần đều an bài không chê vào đâu được, ngọc phù của sư phụ đóng vai trò chỉ dẫn.

Thậm chí, thanh trường thương trong tay chính mình này, tiểu khuyển hóa thành ngọc bội trong lòng ngực kia, tinh huyết bản nguyên Tổ Vu không hiểu sao tìm được ở bên ngoài kia.

Hết thảy, đều là Thiên Đình cho.

Bây giờ chính mình ngỗ nghịch ý của Thiên Đình...

Dương Tiễn đột nhiên bắt đầu hoài nghi, nhất cử nhất động của chính mình ngày hôm nay, cũng đều đã được tính toán và sắp xếp xong xuôi.

Tuyệt vọng nhất, hông phải là bản thân gặp khó khăn và đối mặt với cái chết.

Tuyệt vọng nhất, là mỗi một hơi thở của chính mình, đều nằm trong khống chế sự của vị Thái Bạch Kim Tinh kia.

Cũng bởi vì, y là cháu trai Ngọc Đế.

Mà thôi.

Hai chân Dương Tiễn mềm nhũn, té ngã ở trên mây, trăm trượng phía trước chính là góc viền ngọn tiên sơn kia.

Kim Sí Đại Bằng đã sớm không biết tăm hơi, nơi xa xuất hiện rất nhiều cái bóng tiên thần, vào giờ phút này đều đang chăm chú nhìn vào thân ảnh Dương Tiễn.

Liền ngã như vậy sao?

Chưa.

Thân thể Dương Tiễn run rẩy, chậm chạp lại kiên định bò lên, vết thương trên người đã kết thành vảy máu, Bát Cửu huyền công đang tận lực duy trì cỗ thân thể này không sụp đổ.

Y nhìn ngọn tiên sơn trước mặt này, hít sâu một hơi, dùng khí lực sau cùng cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương dũng mãnh lao tới, một bước vọt tới phía trước, giơ cao trường thương, lập tức liền muốn bổ ngọn tiên sơn này ra!

"Tiễn Nhi!"

Một tiếng khẽ gọi mang theo tiếng khóc nức nở, làm cho thân hình Dương Tiễn không khỏi dừng lại.

Y nghe tiếng nhìn lại, phía trước tiên sơn chẳng biết lúc nào xuất hiện một tòa động phủ, đạo thân ảnh yếu đuối kia liền đứng tại kia, trong mắt hiện ra lệ quang, thân hình bị một bức tường ánh sáng ngăn trở.

"Mẫu thân..." Đôi môi tái nhợt của Dương Tiễn rung động, không dám tin la lên, trường thương trong tay lập tức rơi xuống, nhẹ nhõm đập tan bức tường ánh sáng kia.

Thân hình của y đánh tới cửa động, nhưng lại rơi vào trong một đám sương mù, từng màn quang ảnh xuất hiện ở trước mắt, nhanh chóng xẹt qua, nhanh chóng trôi qua, khắc sâu vào trong đáy lòng y...

Ở bên trên Lăng Tiêu bảo điện.

Thái Bạch Kim Tinh khuôn mặt lạnh lùng cất bước đi tới, bẩm báo sự tình có quan hệ đến Vân Hoa tiên tử hạ phàm đối với Ngọc Đế ngồi trên cao, Ngọc Đế hạ lệnh, mang Vân Hoa tiên tử trở về Thiên Đình hỏi tội.

Hình ảnh thay đổi, bên trong Dương Phủ, Vân Hoa tiên tử ngoan ngoãn rời đi, nhưng hai vị Thiên Binh đột nhiên gây khó khăn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đạo thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện ở trước mặt Vân Hoa tiên tử và hai đứa bé kia, ngăn cản thế công của đối phương.

Vẫn là Thái Bạch Kim Tinh, chỉ bất quá bị đập nát ở đó chính là hai cỗ người giấy.

Hình ảnh thay đổi một lần nữa, bên trên Lăng Tiêu bảo điện, Thái Bạch Kim Tinh lạnh giọng chờ lệnh, trấn áp Vân Hoa tiên tử tại Dao Trì Thiên Đình, sau đó Thái Bạch Kim Tinh quay người nhìn về phía một lão tiên ông, lãnh đạm nói:

"Thật quá phận, sư thúc. "

Tiên ông kia cười lạnh một tiếng, không có dấu hiệu nào hóa thành một bãi nước đen, Ngọc Đế ngồi trên cao kia lập tức giận dữ.

Mà xen lẫn ở bên trong những hình ảnh này, còn có một vài bức hình ảnh dường như không có chút quan hệ nào.

Thân ảnh lén lén lút lút tiến vào trong Nhân Duyên Điện.

Tiên ông truyền tin cho các vị tiên thần khác trong tiệc rượu về sự tình muội muội Ngọc Hoàng hạ sinh con trai dưới phàm trần.

Bên trong tiên điện tráng lệ, bóng lưng mẫu thân ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh lại có một đoàn khí đen...

Tính kế, đánh cờ, lấy hay bỏ...

Hình ảnh trong mắt Dương Tiễn đột nhiên dừng lại, như ngừng lại trong một ngọn núi có một chút tịch liêu, Vân Hoa tiên tử khuôn mặt đờ đẫn đứng ở phía dưới một gốc ngọc thụ, giống như đã mất đi hồn phách...

Sư thúc...sư thúc? Sư thúc!

Dương Tiễn nắm chặt song quyền, mây mù trước mắt tiêu tán, lại hiển lộ ra khuôn mặt xuất hiện vô số lần trong mộng kia.

"Tiễn Nhi!" Vân Hoa tiên tử bước nhanh nhào tới, cơ hồ đâm sầm vào Dương Tiễn, dùng sức ôm lấy Dương Tiễn, rót từng tia từng tia tiên lực vào huyền thể trống rỗng của Dương Tiễn.

"Đứa nhỏ ngốc, ngươi tội gì phải thế, nương không có việc gì...nương vẫn luôn không có việc gì."

Bình Luận (0)
Comment