Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1205 - Chương 1205.

Chương 1205. - Chương 1205. -

Dương Tiễn há hốc mồm, lại nói không ra lời, khóe mắt có một giọt nước mắt trượt xuống, song quyền nắm chặt buông ra, vô lực thả ở bên cạnh người.

Một lát sau.

"Nương, nương buông hài nhi ra trước." Dương Tiễn thấp giọng nói, bên trong tiếng nói đè nén mấy phần lửa giận.

Vân Hoa tiên tử vô thức buông ra thanh niên đã vô cùng xa lạ trước mặt này, lập tức nghĩ đến điều gì, cầu khẩn nói: "Tiễn Nhi ngươi đừng có làm chuyện điên rồ, bên trong thiên địa này có quá nhiều tính kế..."

Dương Tiễn ngậm miệng, im lặng, cúi đầu ở trước mặt Vân Hoa tiên tử, sau đó đứng dậy, nhìn về phía các nơi.

"Thái Bạch Tinh Quân, ngươi an bài ta tới nơi đây, ta đã đến rồi! Ngươi an bài ta tu thành Bát Cửu huyền công, ta đã tu! Ta hiện tại liền đứng ở nơi đây, ngươi đến cùng muốn để ta làm cái gì?"

Trong mây bay tới một tiếng khẽ than thở, tiếng nói của Lý Trường Thọ vang lên, hai đạo lưu quang vàng đỏ bay tới và rơi xuống trước mặt Dương Tiễn.

"Con đường tu hành của ngươi trước đây đều nằm trong khống chế của ta, chỉ là phụng lệnh Ngọc Đế bệ hạ, hộ tống người, cũng không có mưu đồ gì đối với ngươi. Thân thế chính là thân thế, không cần phải trách nó. Con đường sau này của ngươi, do chính ngươi chọn. Bên trái là Cửu Chuyển Kim Đan chữa trị thương thế, bù đắp hao tổn của ngươi ngày hôm nay, về sau làm chiến tướng Thiên Đình, đừng có hỏi lại chuyện lúc trước, tính kế trong thời gian này không phải là ngươi có thể suy nghĩ. Phía bên phải là tinh huyết bản nguyên Tổ Vu Đế Giang...ngươi có thể làm sự tình ngươi muốn làm, nhưng Thiên Đình không có cách nào giúp ngươi."

Dương Tiễn không có một chút do dự nào, đưa tay bắt lấy giọt tinh huyết đỏ tươi kia, nhét vào trong miệng, toàn thân bắn ra một ngọn lửa màu máu, huyết khí phóng lên tận trời!

Y nhìn về phía phương tây, cầm thương liền muốn tiến lên, lại dẫm chân xuống, ngửa đầu nhìn về phía phương hướng đan dược và giọt máu bay tới kia.

"Đa tạ!"

Tiếng nói của Dương Tiễn rung động, nhanh chóng cúi đầu, khắp huyền thể phun trào huyết quang, trên khuôn mặt nhiều thêm từng đạo huyết văn.

Linh Sơn!

Tây Phương Giáo!

---

Trước đó.

Dương Tiễn một đường quá quan trảm tướng, Thiên Đình một đường đổ nước vẩy nước.

Dương Tiễn nhận hết đau khổ, cuối cùng đến phía trước tiên sơn trấn áp mẫu thân chính mình.

Nghe một tiếng khẽ gọi của mẫu thân, đạo tâm của Dương Tiễn gần như bị hòa tan, muốn tiến về phía trước, lại xâm nhập vào bên trong toà ảo cảnh chờ đợi nhiều năm kia, biết được chân tướng năm đó.

Lý Trường Thọ cuối cùng đã sử dụng tất cả những phục bút mà hắn đã chôn xuống năm đó.

Nhìn Dương Tiễn bên trong huyễn trận, tâm tình của Lý Trường Thọ thoáng có một chút nhộn nhạo, nghĩ đến chuyện bao nhiêu năm sau, một tên gia hỏa khác muốn gây sự tại Thiên Đình, không biết cảnh ngộ có thể giống như Dương Tiễn hay không.

Hầu tử cùng với Ngọc Đế cũng không có quan hệ thân thích gì...

A?

Lý Trường Thọ nháy mắt mấy cái, đột nhiên nghĩ đến câu danh ngôn【 hết thảy đều có khả năng 】.

Hồng Hoang nha, khó mà nói.

Chậc, khó mà nói.

Ổn định tâm cảnh, Lý Trường Thọ khe khẽ thở dài, nhìn Dương Tiễn và Vân Hoa tiên tử đoàn tụ, lại nghe được bên cạnh truyền đến tiếng thở dài tràn đầy cảm khái...

Vị chí tôn ngồi ghế "người xem" nào đó, vành mắt có một chút phiếm hồng.

Lý Trường Thọ vốn định thuận mồm nói một câu "bệ hạ cũng là người có cá tính", nhưng lời đến khóe miệng vẫn là nuốt trở vào.

Vẫn nên ít tâng bốc đi.

Bệ hạ này cũng đã sắp bay ra khỏi chín tầng trời!

Dựa vào biểu hiện của Ngọc Đế bệ hạ trong mấy chục năm này, Lý Trường Thọ liền muốn an bài một chút đau khổ cho Ngọc Đế bệ hạ, phòng ngừa Ngọc Đế quá mức ỷ lại đối với chính mình, từ đó khiến cho chính mình sau này không có cách nào thoát thân.

Thái Bạch Trường Canh, đau khổ sư kim bài Hồng Hoang, Thiên Đạo dùng cũng đều nói tốt.

Lý Trường Thọ tưởng tượng chính mình khi trẻ tuổi, sơ tâm muốn tới Thiên Đình phát triển, vốn là muốn trốn tránh đại kiếp Phong Thần, làm tiểu văn lại bên trong Thiên Đình...

Kết quả là đột nhiên trở thành nhị Thiên Đế trong miệng Bạch Trạch!

Đợi Dương Tiễn bình phục lại từ trong sự kích động gặp lại mẫu thân, trong đáy lòng bốc cháy lên hận ý nồng đậm, có một cỗ hỏa khí "thành phần phức tạp" không có cách nào phát tiết.

Lý Trường Thọ hơi do dự, lấy ra một giọt tinh huyết bản nguyên Tổ Vu Đế Giang, cùng với khỏa Cửu Chuyển Kim Đan chính mình chuẩn bị trước kia, cùng nhau đưa đến trước mặt Dương Tiễn.

Vì không ảnh hưởng đến con đường trưởng thành của Dương Tiễn sau này, ngày hôm nay nhất định phải làm đạo tâm của Dương Tiễn thông thuận.

Ở bên trong chín giọt tinh huyết bản nguyên Tổ Vu Hậu Thổ nương nương tặng cho năm đó, tinh huyết của Hậu Thổ nương nương là bình hòa nhất, hiệu lực bắt nguồn xa, dòng chảy dài, thiên về gia tăng năng lực khôi phục của huyền thể.

Đồng dạng, tinh huyết bản nguyên Cộng Công thiên về gia tăng cường độ huyền thể, đối lập với tinh huyết Hậu Thổ, khó mà dung hợp.

Mà tinh huyết bản nguyên Đế Giang liền lợi hại, Lý Trường Thọ trước đây mang theo tâm thái thử một lần, nếm thử dùng một giọt, kết quả đạo thể suýt nữa biến dị.

Hồng Hoang cũng không có cách nói "người giàu có dựa vào khoa học kỹ thuật, người nghèo dựa vào biến dị".

—— đạo thể tiên thiên là đạo thể tiếp cận đại đạo nhất, Nhân Tộc là sinh linh hậu thiên Nữ Oa nương nương tạo ra từ đạo thể tiên thiên, cũng là sinh linh thích hợp tu đạo nhất.

Đại đạo của Lý Trường Thọ chưa viên mãn, nếu đạo thể xuất hiện dị biến, liền xem như dị biến nhục thân mạnh lên, cũng là hại lớn hơn lợi.

Cho nên, lúc ấy hắn run rẩy cân bằng cỗ lực lượng kia một chút, lấy ra ngoài luyện chế thành đan dược rồi mới ăn, sau đó chậm chạp tiêu hóa hơn mười năm.

Dương Tiễn cũng không có bản lĩnh như vậy, vào giờ phút này đang trải qua đạo thể dị biến, lại vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, một đường sốt ruột tiến về phía Tây Thiên Môn.

Phản ứng phẫn nộ của Dương Tiễn lúc này, cũng là nằm bên trong dự đoán của Lý Trường Thọ, không có quá nhiều chệch hướng.

Sai lệch nhỏ là ở chỗ, Lý Trường Thọ vốn cho rằng, bằng vào lực khắc chế của Dương Tiễn, thật ra là có thể nhịn được...

Mà thôi.

Năm đó sư phụ vẫn lạc, chính mình không phải cũng không nhịn được?

Từ góc độ Hồng Hoang mà xét, Dương Tiễn lúc này vẫn là một "người trẻ tuổi", không đủ lão luyện, ở dưới loại áp lực không gián đoạn như ngày hôm nay, không kiềm chế được nỗi lòng là rất bình thường.

Chỉ là, ừm...

Lý Trường Thọ nhìn thân ảnh Dương Tiễn bay đi, trong đáy lòng cảm khái không thôi.

Thật đúng là một đứa trẻ thành thật.

Rõ ràng là Cửu Chuyển Kim Đan cùng với tinh huyết Tổ Vu Đế Giang này, y đều muốn tất cả, một cái dùng để khôi phục đạo thể hao tổn, một cái dùng để tăng cường thực lực bản thân.

Mặc dù tinh huyết Đế Giang cũng có thể khôi phục chiến lực huyền thể, nhưng quá trình hết sức thống khổ, hiệu lực tương đối mãnh liệt.

"Trường Canh." Thuyên Động lập tức nói: "Chúng ta vì sao còn không đi theo sau? Dương Tiễn đây là muốn đi tìm Tây Phương Giáo gây phiền phức?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Bệ hạ yên tâm, Dương Tiễn có tầng thân thế cháu trai của bệ hạ này, tất nhiên là sẽ không bị hao tổn."

Bình Luận (0)
Comment