Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1331 - Chương 1331: Chính Mình Đây Là Thế Nào?

Chương 1331: Chính mình đây là thế nào?

Thanh Bình Kiếm không ngừng chiến minh, không ngừng kháng cự, khuôn mặt của Vân Tiêu càng trở nên tái nhợt, linh lực tràn ra từ đan dược, đã hoàn toàn không thể lấp đầy lỗ hổng cần thiết để thôi động Thanh Bình Kiếm

Trên lưng Côn Bằng chồng chất vết thương, đôi mắt cá đáng sợ kia lộ ra ánh sáng, nhưng từ tức giận, phẫn nộ, dần dần biến thành tuyệt vọng, vô lực

Vân Tiêu vào giờ phút này đã không có cách nào duy trì tiên thức dò xét nơi xa, cũng không chú ý tới chi tiết như vậy

Truy kích lần thứ mười sáu

Khí tức hỗn độn cơ hồ đã trở thành trở ngại, Thanh Bình Kiếm đã là một lần nữa chịu đựng nàng cưỡng ép thôi động, lực lượng nguyên thần cơ hồ đã cạn kiệt, kế tiếp liền phải thiêu đốt bản nguyên, hao tổn đạo hạnh...

Nhưng đạo tâm lại cảm thấy rằng không là gì cả

Chính mình đây là thế nào?

Nàng trong thoáng chốc, lại thấy được thân ảnh vừa mất đi sư phụ, cuộn mình ở trong góc Hỗn Nguyên Kim Đấu, đạo tâm vẫn như cũ sẽ mơ hồ nhói đau

Kiếm quang lóe, bạch quang lưu ảnh, Vân Tiêu lần thứ mười sáu đuổi theo Côn Bằng, mũi kiếm vạch ra đạo đạo vết kiếm

Thân thể Côn Bằng lại bị trực tiếp đụng bay, thần quang trong đôi mắt thu liễm, thân thể to lớn ở bên trong Hỗn Độn Hải nghiêng sang một bên

Ngừng?

Thân ảnh Vân Tiêu lập tức tiến lên, ở dưới sự ngăn cản của khí tức hỗn độn, không ngừng nhẹ nhàng lay động

Tiên thức tận lực tiến khuếch tán về phía trước, nàng đột nhiên "thấy" 'cái bao lớn' trên lưng Côn Bằng, nhìn thấy 'cái bao lớn' nổ tung, một đạo thân ảnh thon dài cầm thương nhảy ra...

Đạo tâm Vân Tiêu khẽ lắc lư, cơ hồ té ngã trong Hỗn Độn Hải

Thanh Bình Kiếm xuyên qua khí tức hỗn độn trùng điệp phát ra một tiếng kiếm minh trong trẻo, Lý Trường Thọ mới vừa xông ra phần lưng Côn Bằng, nụ cười trên khoé miệng còn chưa kịp thu lại, đã lập tức đông cứng lại ở bên miệng

- Vân Tiêu!

...

- Tiền bối?

- Tiên tử

- Vân Tiêu

- Vân...

Trong đáy lòng Vân Tiêu nổi lên một chút tâm niệm yếu ớt, từng màn hình ảnh có một chút mơ hồ cấp tốc xẹt qua

Ngay khi cảm giác mệt mỏi cùng với suy nhược sắp xâm chiếm nguyên thần của nàng, làm cho nàng mất đi ý thức, cỗ khí tức quen thuộc kia, làm cho đạo tâm nàng triệt để an định lại

Vân Tiêu đột nhiên hồi tưởng lại nam tử ở bên trong Kim Đấu cúi đầu tô tô vẽ vẽ, lại không nhịn được tự lẩm bẩm lúc trước

Lúc ấy chính mình cũng không lên tiếng, cũng không có trả lời

Bây giờ ở trong Hỗn Độn Hải lờ mờ vô danh này, gối lên khuỷu tay căng cứng lại không dám dùng sức của hắn, Vân Tiêu đột nhiên muốn mở miệng, thế là chút sức lực sau cùng biến thành một câu đáp lại

- Ta ở đây...

Đương, đương ——

Tư, tư ——

- Lý Trường Canh, ngươi có gan thì cho ta thống khoái!

- A! Ngươi giết ta đi, nếu có bản lĩnh, ngươi giết ta đi!

- Ngươi có phải là nam nhân không!

Tiếng hét vang lên

Cũng không phải là tiếng hét mà tai nghe được, mà là thần niệm dao động nguyên thần cảm giác được

Mí mắt hơi mỏng của Vân Tiêu khẽ run mấy lần, chậm rãi mở ra, trong mắt hiện lên một tia mê mang, sau đó rất nhanh khôi phục thanh minh, có một chút cảnh giác ngồi dậy

Đây là nơi nào?

Nàng đang ở trong một tòa cung điện nguy nga, được đào ở một ngọn núi nào đó, bên trong có đá lởm chởm, cũng có rất nhiều bảo vật quý hiếm, càng hiếm thấy là nơi này tràn ngập linh khí, nhưng bên ngoài lại là khí tức hỗn độn tối tăm mờ mịt

Vân Tiêu vừa định vận chuyển tiên lực, liền bắt được một cỗ khí tức quen thuộc, tiên thức cũng nhìn thấy bóng lưng trên bậc thang ngoài cửa điện, tâm thần căng thẳng nhanh chóng thả lỏng

Trong đáy lòng thoáng qua mấy đạo quang ảnh, quang ảnh dừng lại ở Lý Trường Thọ cầm thương đâm thủng phía sau lưng Côn Bằng nhảy lên

Vân Tiêu không khỏi nở một nụ cười ôn nhu, cảm giác mệt mỏi còn chưa tiêu tan khiến nàng có chút khó chịu

Đột nhiên cảm giác được trên người mình có một chiếc đào bào trượt xuống, Vân Tiêu cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy chính là một bộ đạo bào của Lý Trường Thọ

Lại nhìn chính mình, kỳ thật chỉ mặc vạt áo trong, váy dài nhuốm máu được gấp đặt ở bên gối

Chẳng biết tại sao, gương mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ

- Đây chính là ý ngượng ngùng của sinh linh sau này?

Nghĩ vậy, Vân Tiêu đứng dậy mặc đạo bào vào, ngón tay lướt qua đạo bào từ trên xuống dưới, làm cho nó thon gọn vừa vặn

Đây là lòng yêu cái đẹp của sinh linh

Giờ thì ổn rồi

Nhấc Thanh Bình Kiếm đã tra vào vỏ, Vân Tiêu chậm rãi đứng dậy, mái tóc đen như thác nước trượt xuống, lại không nhịn được đưa tay sờ gương mặt của chính mình một cái, tiên thức hiện ra vài hình ảnh đơn giản của nàng sau khi hôn mê...

Nàng đã đỏ mặt lần thứ ba sau khi tỉnh dậy

- Lỗ mãng

Nàng khẽ lẩm bẩm một tiếng, bóng lưng Lý Trường Thọ cứng đờ trên bậc thang ngoài cửa điện

Bình Luận (0)
Comment