Chỉ là không kìm lòng được chiếm chút lợi lộc...
Hắn quả thực là càn rỡ rồi? Vân Tiêu bên trong thực chất rất bảo thủ?
Bỏ qua, bỏ qua, việc này không hồi tưởng liền sẽ không có miêu tả, không có miêu tả liền sẽ không tao ngộ thần thú tối cao chư thiên đi ngang qua bên trong Hỗn Độn Hải (hẳn là mỉa cua đồng :D)
Vân Tiêu điểm nhẹ mũi chân, chậm rãi bay ra từ trong điện, mái tóc dài tự động co lại thành tóc mây đơn giản, bởi vì pháp lực thâm hụt càng thêm mấy phần yếu đuối
Nàng chưa đáp xuống trước điện, đã thu hết tình hình nơi đây vào mắt
Đây là một chỗ mật địa bên trong Hỗn Độn Hải, so với "động phủ Côn Bằng" gặp được hai lần trước, còn hùng vĩ, hoàn mỹ hơn rất nhiều
Tối thiểu cũng có mấy trăm đầu đại đạo giao thoa ở chỗ này, tạo thành một thiên địa tương đối ổn định
Còn có các loại trận pháp phân bố ở các phương hướng, thu nạp khí tức hỗn độn, phân giải thành âm dương ngũ hành linh khí, chế tạo nơi đây thành tiểu tiên cảnh hỗn độn
Chủ thể chính là một ngọn núi đá đen nhánh, trên đó có suối nước linh tuyền, cũng có rừng rậm hồ nước, huyễn cảnh bí trận
Mấy đóa mây trắng do trận pháp tạo ra trên bầu trời xanh thẳm, cũng không phải không nhúc nhích
Khi làn gió thổi qua, sức sống ẩn giấu ở đây tản ra, khiến cho tâm thần người ta thanh thản
Đại điện ở trong nội bộ ngọn núi, nếu như leo lên đỉnh núi nhìn ra ngoài, Hỗn Độn Hải như biển mây, chỉ chẳng qua có chút âm trầm
Nơi này là hang ổ của Côn Bằng?
Vân Tiêu đi ra đại điện, bất giác bị hình ảnh lọt vào khoé mắt hấp dẫn, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thân hình to lớn của Côn Bằng đang lơ lửng bên ngoài bức tường ánh sáng hình vòm, thật hùng vĩ và to lớn. như một dãy núi
- Cảm thấy thế nào?
Lý Trường Thọ đứng dậy nhìn sang, cười hỏi
Vân Tiêu điểm một chân xuống, trong mắt mang theo vài phần ý cười ôn nhu, lẳng lặng nhìn hắn một hồi, sau đó dời ánh mắt, hồi đáp:
- Đã khôi phục
Lý Trường Thọ gật gật đầu, trong đáy lòng hiện ra mấy cái lựa chọn đối thoại
Một người nam nhân thực thụ, lúc này tuyệt không thể dùng "phàn nàn" để diễn tả quan tâm, nói những câu như là 'sao ngươi không đuổi theo cùng với Kim Bằng, truy đuổi một mình là rất liều lĩnh?
Tiên tử người ta liều sống liều chết đuổi theo, không phải là bởi vì trong đáy lòng sốt ruột sao?
- Để ngươi lo lắng rồi
Trong mắt Lý Trường Thọ toát ra mấy phần tự trách:
- Là ta ứng biến quá mức vội vàng, không kịp an bài sự tình kế tiếp một cách thích đáng
Vân Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, xách theo Thanh Bình Kiếm bay xuống, nói:
- Là ta có một chút mất phân tấc, không đủ tín nhiệm đối với ngươi
- Đừng nói những thứ này
Lý Trường Thọ quay người nhìn về phía chỗ dưới hai bậc thang
Vân Tiêu theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn thấy một con cá lớn dài mười thước bị trói ở bên trên Tiểu Lục Thần Thương, chậm rãi lắc lư trên một đống Tam Muội Chân Viêm, thân thể cá lớn đã có một chút yếu ớt, lúc này đã không còn sức mắng chửi, chỉ có thể không ngừng run rẩy
Trong mắt mang theo ý cười, Lý Trường Thọ khoanh tay, thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta ra tay vẫn là chậm một bước, để cho nguyên thần của nó cưỡng ép thu nạp Hồng Mông Tử Khí
Vân Tiêu nhẹ nhàng chớp mắt, đã là nghĩ rõ ràng chỗ mấu chốt trong này, truyền âm hỏi:
- Ngươi không muốn sợi Hồng Mông Tử Khí này?
- Hạn mức cao nhất quá thấp, nếu ta lúc này chỉ là Luyện Khí Sĩ cảnh giới Kim Tiên, tất nhiên là sẽ không do dự
Lý Trường Thọ truyền âm trả lời:
- Hơn nữa thời gian điểm không đúng. Lúc này ta nếu trực tiếp tương dung với Thiên Đạo, e rằng là rất nhiều chuyện liền phải lấy ý chí Thiên Đạo làm chủ, không có đường sống hòa giải. Đừng có nói với người ngoài chuyện này. Trước đây ta ở trong cơ thể Côn Bằng, bức bách nguyên thần của gã hiện thân đại chiến với ta, lại cố ý lưu thủ, bức nguyên thần gã cưỡng ép dung sợi Hồng Mông Tử Khí này. Việc này, Đạo Tổ lão gia nhiều nhất chỉ trừng phạt ta xử lý công việc không hiệu quả, sẽ không trực tiếp ra tay đối với ta
Vân Tiêu hỏi:
- Sở dĩ xuất hiện biến số, là bởi vì sư tổ thả ra sợi Hồng Mông Tử Khí thứ chín chân chính?
- Ừm
Lý Trường Thọ trịnh trọng gật đầu, biểu tình có một chút một lời khó nói hết:
- Việc này có một chút phức tạp, chẳng qua ngươi không cần phải lo lắng, Đạo Tổ lão gia không cần làm khó dễ với một tiểu đệ tử như ta
- Nhưng...
Vân Tiêu có một chút muốn nói lại thôi, nàng nhìn khóe miệng Lý Trường Thọ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cũng lộ ra mấy phần ý cười:
- Ngươi am hiểu tính kế hơn ta, nghe ngươi là được
Lý Trường Thọ cười nói:
- Đa tạ tiên tử tiền bối thông cảm
Nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nghĩ đến mấy hình ảnh đơn giản vừa lướt qua trong đầu kia, sẵng giọng:
- Ngươi thật sự quá bất kính với tiền bối