Nhưng không biết có phải bọn người Triệu Công Minh ảo giác hay không, Vân Tiêu dường như càng ôn nhu hơn một chút so với ngày xưa, đôi mắt đẹp trong veo như nước, ngôn ngữ cũng nhiều hơn thường ngày, làm cho Quỳnh Tiêu cùng với Bích Tiêu có một chút tán thưởng
Chủ đề của các tiên nhân, tất nhiên là không tránh khỏi lượng kiếp bây giờ
Vân Tiêu cố ý căn dặn mấy vị tiên tử trên đảo, mấy trăm năm nay đừng có ra ngoài đi lại, nếu tâm huyết dâng trào, không hiểu có sao ý nghĩ ra ngoài, rất có thể chính là kiếp vận quấy phá
Mấy vị tiên tử tất nhiên là đều đáp ứng, nghe hay là không nghe, lại là nói sau
Hạm Chỉ thở dài:
- Cũng không biết chuyển thế thân của gia sư, liệu có bị lần đại kiếp nạn này lan đến gần hay không
- Đầu báo đen kia sao?
Quỳnh Tiêu đặt dạ quang ly ở bên cạnh khuôn mặt nhỏ của chính mình, cười nói:
- Lần đại kiếp nạn này ứng kiếp chính là Tiệt, Xiển, phương tây, cùng với y tất nhiên là không có quan hệ. Đừng có suy nghĩ nhiều, chuyển thế đã không phải là người cũ
- Ừm
Hạm Chỉ đáp ứng một tiếng, nhưng lòng dạ thủy chung là có phần mong nhớ này
- Đúng rồi đại ca
Quỳnh Tiêu tiện tay ném một quả nhỏ lên, há mồm tiếp được một cách chính xác, thuận miệng nói:
- Mấy năm trước, Kim Linh sư tỷ dường như thu một vị đệ tử, gọi là Văn cái gì, mang đến bên trong Bích Du Cung điều giáo
- Ồ?
Triệu Công Minh mỉm cười hỏi:
- Nam đệ tử hay là nữ đệ tử?
- Nam đệ tử, nghe nói còn rất tuấn lãng
Đằng!
Thân ảnh Triệu Công Minh trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, để lại một câu chính mình đi tới Bích Du Cung bái kiến sư tôn, lưu lại một đường làn sóng không gian
Quỳnh Tiêu nháy mắt mấy cái, thầm nói:
- Đệ tử cũng đều đề phòng như vậy sao?
Vân Tiêu suy tư một hai, nói:
- Trong lòng đại ca không có quá nhiều tự tin, có lẽ có quan hệ cùng với sự tình Kim Linh sư tỷ vẫn luôn không muốn công khai quan hệ
Bích Tiêu nhỏ giọng nói:
- Để Trường Canh sư đệ nghĩ kế đi, Trường Canh sư đệ có rất nhiều ý tưởng
- Hắn lúc này e rằng đang ứng đối với vấn đề khó khăn
Vân Tiêu liếc nhìn bầu trời:
- Việc này chúng ta tính kế là được, đừng có phiền nhiễu hắn. Sau đó ta sẽ đi tìm Kim Linh sư tỷ trò chuyện đôi chút, xem Kim Linh sư tỷ đến cùng có lo lắng gì. Được rồi, đừng có nói chuyện này sau lưng nữa, gần đây tu hành có ngộ được cái gì không?
Vân Tiêu đại tiên tử thuận thế hóa thân sư tôn nghiêm khắc, hai vị tiểu tiên tử cong khóe miệng lên thành mặt khổ qua, oán trách vài câu nho nhỏ, bắt đầu bày ra ra thành quả tu hành gần đây
Sự vui buồn của chúng sanh đều có lý do riêng của nó, thế gian bi hoan không hoàn toàn giống nhau
Ngoại trừ bài tập về nhà, đều là nhân sinh
...
Thiên ngoại, Tử Tiêu Cung
Một vệt lưu quang bay ra từ trong áng mây mờ mịt phía dưới Tử Tiêu Cung, hóa thành bộ dáng Lý Trường Thọ nguyên bản, xách theo đạo bào để ở phía trước, leo lên cầu thang trước điện
Mặt hắn đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, trong mắt có chút bất an
Còn chưa tới trước điện, đã là cúi đầu, nhắm mắt, hắng giọng một cái, sau đó nhanh chóng chạy qua hơn chục bậc thang cuối cùng, xông vào trong đại điện trống rỗng Tử Tiêu Cung kia
- Đệ tử Lý Trường Thọ chuyên tới để lĩnh phạt!
Tiếng nói của hắn quanh quẩn qua lại trong điện, thân ảnh dừng ở sau cửa điện lẳng lặng đứng, duy trì tư thế vái chào, không nhúc nhích tí nào
Một lần dừng này, chính là ba canh giờ
Cái trán của Lý Trường Thọ toát ra một chút mồ hôi lạnh, mồ hôi lạnh này lại bị hắn trực tiếp sấy khô
Hầu kết không quy luật run rẩy mấy lần, như thể ở đây có một con hung thú nào đó có thể giết hắn bất cứ lúc nào
Hơi có một chút khẩn trương quá độ, ngược lại nhìn không ra bất luận vết tích biểu diễn gì
Thẳng đến một tiếng cười lạnh truyền đến từ phía trước:
- Sao thế, Thái Bạch Tinh Quân lại biến thành khúc gỗ rồi? Đứng ở nơi đó làm gì?
Lý Trường Thọ vội vàng cúi đầu thấp hơn, chắp tay nói:
- Sư tổ chưa triệu kiến, đệ tử không dám tiến về phía trước
- Không dám?
Tiếng nói kia lập tức nhiều hơn mấy phần tức giận, mắng:
- Ngươi còn có cái gì không dám!
Lý Trường Thọ hai chân thuận thế mềm nhũn, quỳ rạp trên sàn nhà bao hàm ánh sao, cất giấu đạo ngân kia, không nói một lời
Trong điện, Đạo Tổ ngồi trên bồ đoàn to lớn, lão đạo khôi ngô kia đang chậm chạp "sinh trưởng" bên trong đạo đạo lưu quang, nổi giận đùng đùng mắng:
- Cho ngươi Hồng Mông Tử Khí, ngươi nếu như không nhìn trúng, có thể đưa cho đệ tử Đạo Môn khác tiếp. Lại còn phí hết tâm tư, đưa tặng cho Côn Bằng! Ngươi cho rằng bần đạo không biết, nội tình của Côn Bằng kia gì sao?
Lý Trường Thọ vội nói:
- Đệ tử chưa từng có ý nghĩ như vậy! Ngày đó Côn Bằng kia đột kích, đệ tử đột nhiên nhìn thấy sợi Hồng Mông Tử Khí kia, lập tức mất phân tấc.