- Hồng Mông Tử Khí can hệ trọng đại, đây là cơ duyên thành Thánh, là cơ hội sinh linh siêu thoát, đệ tử sợ Hồng Mông Tử Khí bị những yêu ma kia đoạt đi, mới gác lại sự tình Côn Bằng ở một bên! Đệ tử trước đây vì vây giết Côn Bằng, đã là thỉnh động Thông Thiên sư thúc, lúc ấy vì bảo vệ sợi Hồng Mông Tử Khí kia, càng là làm ra sự tình vi phạm hứa hẹn đối với Thánh Nhân sư thúc!
Hồng Quân Đạo Tổ lặng lẽ một hồi, ánh mắt nhìn chăm chú Lý Trường Thọ quỳ sát ở trước cửa điện, lạnh nhạt nói:
- Ngươi, thật sự chưa từng tính toán như vậy?
- Sư tổ minh giám
Lý Trường Thọ thở dài:
- Ngài là biết tính nết của đệ tử, mọi thứ đều phải bày mưu rồi mới hành động, không có nắm chắc khá lớn quả quyết sẽ không xuất thủ. Lúc ấy cũng không biết làm sao, sợi Hồng Mông Tử Khí kia đột nhiên hiện thân, cùng với sợi Hồng Mông Tử Khí đệ tử thiết kế kia, không sai biệt lắm xuất hiện cùng một thời gian. Đệ tử ban đầu nhận lầm, thẳng đến hoá thân Ngọc Đế bệ hạ bên người nhắc nhở, mới như tỉnh mộng. Lúc ấy đệ tử cái gì cũng đều không nghĩ nhiều, vội vàng ra tay bảo vệ cơ duyên thành Thánh không nhiều trong thiên địa này, đó rõ ràng là cơ duyên của Đạo Môn chúng ta, nếu là bị những đại năng đó cướp đi, còn đến mức nào?
- Ồ
Đạo Tổ cười nói:
- Ý tứ của ngươi là, bần đạo còn nên khen thưởng ngươi?
- Đệ tử không dám cầu ban thưởng!
Lý Trường Thọ lại vùi đầu trở về, cất cao giọng nói:
- Đệ tử chỉ là làm sự tình thuộc bổn phận của một vị đệ tử Đạo Môn, không có Đạo Môn liền không có đệ tử!
- Đã như vậy, bần đạo hỏi lại ngươi
Uy thế quanh người Đạo Tổ càng mạnh hơn:
- Côn Bằng kia, ngươi vì sao có thể giết lại không giết?
- Chuyện, chuyện này...chỉ vì đệ tử trước đây đã đáp ứng Thông Thiên sư thúc, mời Thông Thiên sư thúc ra tay chặn đường Côn Bằng, điều kiện chính là trước không giết Côn Bằng, lưu cho Thông Thiên sư thúc thưởng thức
- Vậy ngươi vì sao nhất định phải mời Thông Thiên ra tay? Không phải là cố ý muốn lưu cho Côn Bằng một mạng?
- Sư tổ minh giám, nếu như không có Thông Thiên sư thúc tương trợ, đệ tử đối với nắm chắc toàn bộ kế hoạch này ngay cả chín thành bảy cũng đều không đủ. Chỉ có Thông Thiên sư thúc ra tay, đệ tử mới có chín thành tám nắm chắc vây khốn Côn Bằng!
- Ừm?
Lý Trường Thọ cảm giác quang ảnh đằng trước lóe lên, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Đạo Tổ sắc mặt âm trầm đứng ở trước mặt chính mình
Lần này là thật sự run lập cập
- Tiểu tử, lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa
- Chỉ có Thông Thiên Giáo Chủ ra tay, đệ tử mới có chín thành tám...
Răng rắc!
Lôi quang màu tím phun trào, toàn bộ Tử Tiêu Cung đều bị lôi quang lấp đầy, ba ngàn đại đạo đều đang nhẹ nhàng rung động
Một lát sau, Lý Trường Thọ toàn thân cháy đen nằm rạp trên mặt đất, gương mặt dán vào mặt đất bóng loáng Tử Tiêu Cung, há mồm phun ra một đạo nguyên thần màu trắng nho nhỏ, trên đỉnh đầu có mấy dấu tay
Đạo Tổ ngồi về bên trong bồ đoàn của chính mình, tâm tình thư sướng mà nhìn Lý Trường Thọ trước cửa điện, thậm chí còn ngâm nga làn điệu vui sướng
- Bổ người khác không có xúc cảm gì, nhưng bổ ngươi thì khác, đến đây đi, lần này xem như ngươi đã ứng đối xong
Lý Trường Thọ như cá chép nhảy dựng lên, nhếch miệng cười một tiếng đối với Đạo Tổ, trên khuôn mặt đen thui lộ ra một hàm răng trắng bóng, càng thêm mấy phần chất phác
- Đa tạ sư tổ khoan hồng độ lượng, không so đo sự tình đệ tử làm mất Hồng Mông Tử Khí
Đạo Tổ hừ một tiếng, lãnh đạm nói:
- Việc này còn chưa xong, ngươi vì sao không mang Côn Bằng về Hồng Hoang thiên địa?
- Đệ tử chủ yếu là lo lắng hình tượng của Thiên Đình
Lý Trường Thọ vội nói:
- Côn Bằng là cự hung Thượng Cổ, người người có thể tru diệt, nếu Côn Bằng trở về Tam Giới hiệu lực cho Thiên Đình, hoặc là truyền ra bị đệ tử thu phục, như vậy thanh danh của Thiên Đình chỉ sợ là sẽ trực tiếp bị huỷ hoại
- Thanh danh Thiên Đình?
Đạo Tổ lãnh đạm nói:
- Ta thấy ngươi là nhận được chỗ tốt của đồng hương, xem Côn Bằng kia như đường lui
- Chuyện này...
Lý Trường Thọ nhanh chóng xoay chuyển tâm niệm, cúi đầu nói:
- Sư tổ chớ trách, tính tình của đệ tử chính là như vậy, sợ chết đến một cảnh giới nhất định
- Ngươi còn biết!
- Một chút mao bệnh ấy, đệ tử tất nhiên là biết được
Lý Trường Thọ vội nói:
- Còn thỉnh sư tổ ngài yên tâm, đệ tử tất nhiên kiên định đứng ở phía Thiên Đình, sẽ không bị lời nói của những người khác ảnh hưởng
- Kỳ thật cũng không sao
Thần sắc của Đạo Tổ có một chút cô độc, lạnh nhạt nói:
- Năm đó lúc đồng hương của ngươi bị ma diệt, ta từng thấy được ký ức của y, cũng biết y lưu lại cái gì. Vốn cho rằng, y ở dưới tình huống biết bản thân sẽ thua, sẽ cưỡi Côn Bằng rời đi Hồng Hoang, không nghĩ tới...cuối cùng vẫn là trở về