- Kế sách thứ ba, vẫn là ổn, ổn này nhằm vào các đại chư hầu, lấy chư hầu chế ước chư hầu, nên lôi kéo khi cần lôi kéo, yên lặng chờ thời cơ, chia rẽ và chuyển hóa họ, việc này trọng yếu nhất
Tử Thụ cẩn thận suy tư, trong mắt dần dần tràn đầy ánh sáng
Văn Trọng lại hỏi:
- Cục diện ngày hôm nay lại nên giải quyết như thế nào?
Lý Trường Thọ cười nói:
- Nói dễ dàng cũng dễ dàng, lại còn có thể có lợi đối với Tử Thụ
- Thụ, xin lắng tai nghe!
- Vương tử nên lấy danh nghĩa nhân nghĩa, đừng có đề cập tới sự tình sửa nô thành dân, cũng không cần toát ra chí hướng trong đáy lòng, cho dù trước đó đã nói qua, nếu có người đề cập, ngươi liền kiên quyết phủ nhận
Lý Trường Thọ cười cười, tiếp tục nói:
- Vương tử có thể nói, gốc rễ Đại Thương lập quốc ở chỗ tiên tổ người Thương chém giết đẫm máu, con cháu của kẻ chiến bại, làm sao có thể xứng đáng ngồi chung mâm với người Thương?
- Đương nhiên, đây chỉ là lời nói suông, vương tử ngươi phải học cách định hình bản thân, phân rõ ràng quan hệ lợi ích, ổn định lại thân phận người thừa kế của mình, như vậy, ngươi mới có cơ hội thực hiện chí hướng dưới đáy lòng, cụ thể phát huy như thế nào, ngươi và thiếu sư thương lượng là được
Văn Trọng lại nói:
- Nhưng, Đại Sử, trước khi lên ngôi làm một đằng, sau khi lên ngôi làm một nẻo, chẳng phải sẽ bị người khác lên án sao?
Lý Trường Thọ cười nói:
- Tử Thụ có quan tâm đến bêu danh không?
- Ha ha ha!
Tử Thụ cười to vài tiếng, hào khí tỏa ra!
- Thụ thuở nhỏ liền bị đầu độc, bị hại, bị rớt giếng, bị sập nhà, càng phải hứng chịu những lời đồn thổi, nói ta quái mệnh, bêu danh, chỉ là hư danh, quốc muốn cải cách, vương phải gánh vách!
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:
- Nhưng thanh danh cũng phải chú ý, chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chính lệnh, sẽ còn để cho người mượn cớ. Như vậy, lần này liền lấy danh nghĩa nhân nghĩa, dùng võ đức làm lý do
- Vương tử vì sao giết hai vị tướng quân kia? Là bởi vì vương tử khinh thường giết người tay không tấc sắt, cảm thấy quân đội không nên làm chuyện cướp bóc, lúc này mới hạ lệnh để cho bọn họ không được cướp đoạt bình dân, hai vị tướng quân kia chống lại quân lệnh, cần phải chém chết, dùng thủ đoạn tàn nhẫn hãm hại kẻ yếu, làm trái võ đức, bôi đen mặt mũi Thương Quân, cần phải trừng phạt
- Sau khi sự tình bại lộ, bọn họ có ý đồ kích động trong quân bất ngờ làm phản, che lấp tội lỗi của bản thân, cần lập tức chém giết, nếu không quân đội sẽ mất kiểm soát và hậu quả sẽ rất thảm khốc, từ đó làm trò cười cho thiên hạ
- Vương tử sau khi nghĩ sâu tính kỹ, mới có chuyện giết tướng thắng trong quân, mà các tướng lĩnh trong quân kêu gào, muốn mời đại vương hạ lệnh trừng phạt vương tử đó, hoặc không biết tình hình thực tế, hoặc dụng tâm khó lường
Tử Thụ có chút không hiểu hỏi:
- Vậy bọn hắn đến cùng là không biết tình hình thực tế, hay là dụng tâm khó lường?
- Vậy phải xem, ngươi muốn cho bọn hắn không biết tình hình thực tế, hay là dụng tâm khó lường
Lý Trường Thọ mỉm cười:
- Một chữ quyền này, bắt nguồn từ lòng người, mong rằng Tử Thụ đừng quên lời nói ngày hôm nay, đừng vội vàng đạt được thành công nhanh chóng trong mọi việc, đừng tìm kiếm thành công chỉ sau một đêm, tìm kiếm sự sống còn trong khi duy trì sự ổn định và tìm kiếm sự thay đổi trong khi duy trì sự ổn định, mới có thể đạt được thành công
Tử Thụ đứng dậy vái chào một cái thật sâu:
- Đa tạ Đại Sử chỉ điểm
- Còn có
Lý Trường Thọ cười nói:
- Ta là Đại Sử của vương, vốn dĩ nói chuyện này với vương tử là không thích hợp, sau này hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của vương tử cùng với thiếu sư
Văn Trọng cùng với Tử Thụ liếc nhau, người trước đáy mắt như trút được gánh nặng, người sau đáy mắt đều là sao trời
Tử Thụ trước khi đi, còn hỏi Lý Trường Thọ một cái vấn đề, Lý Trường Thọ lại không trả lời được
y hỏi chính là:
- Đại Sử, tâm ta có hoang mang, nhiều năm như vậy, tất nhiên là có không ít người ngóng trông Thụ bỏ mình, đoạt vị của Thụ, vì thế quyền quý cấu kết, huynh trưởng mưu loạn
- Thụ trước khi sinh ra, đã sớm có không ít thế gia quý tộc âm thầm đầu nhập huynh trưởng, bây giờ phụ vương lớn tuổi, đấu tranh nội bộ đã ở trước mắt, Thụ không sợ cũng không hận, nhưung lại sợ bởi vì đấu tranh nội bộ lại hao tổn quốc vận Thương quốc, sự xung đột giữa tổ tiên các đời trước, lời răn dạy của Văn Thành tiên vương, còn ở trước mắt, thực sự không dám quên
- Đại Sử có thể dạy ta hay không, muốn thành vương vị, phải chăng nhất định phải giết huynh trưởng, diệt tay chân? Nếu như không có cách khác, tự nhiên dùng đao sắc chém thẳng, để tránh loạn tượng tùng sinh
đối với chuyện này, Lý Trường Thọ suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói:
- Tùy tâm mà động, quyết đoán ở chỗ ngươi, vĩnh viễn không nên quên, tiên tổ Thương quốc, ở phía trên nhìn chăm chú vào ngươi
...