sáng sớm hôm sau
bách quan tụ tập trong đại vương điện, Tử Thụ thân mang giáp trụ, không nói một lời quỳ sát ở phía trước điện, Đế Ất mặt không biểu tình ngồi ở cao vị
mười sáu vị tướng quân viễn chinh cùng nhau một gối xuống đất, trần thuật tình hình trước sau Tử Thụ trảm tướng, ngôn ngữ gay gắt, tức giận không chịu nổi
chúng đại thần lập tức nghị luận ầm ĩ, có không ít lão thần cho rằng việc này có hại quân tâm, tất nhiên sẽ hao tổn sĩ khí trong quân
Đại Tể là người đứng đầu nội đình, thân cận nhất với quân vương, lúc này tiến phía trước nói:
- Giết thắng tướng trong quân, từ xưa đến nay chưa bao giờ là chính đáng, việc này còn cần đại vương thận trọng xử lý, không thể làm rét lạnh lòng các tướng sĩ
Đế Ất chậm rãi gật đầu, mở miệng nói:
- Chúng ái khanh, có ai biện hộ cho Tử Thụ không?
Thiếu sư Văn Trọng vượt qua đám người đi ra, khom người nói:
- Đại vương, việc này có nội tình khác, sao không nghe lời nói của Tử Thụ?
Có mấy vị đại thần nhao nhao mở miệng:
- Cho dù có nội tình, cũng nào có đạo lý giết tướng thắng?
- Vương tử vô cớ giết tướng đã thành sự thật
- Đại Thương lấy quân võ lập quốc, tiên tổ chinh phạt bốn phía mới có được thịnh thế ngày hôm nay, làm sao có thể hoang phế nền tảng?
Văn Trọng hơi hơi nhíu mày, lúc này đã là tỉnh ngộ, chính mình đứng ra quá sớm rồi
- Khục!
Chợt nghe thấy một tiếng ho nhẹ truyền đến từ phía góc đại sảnh, một nửa số đại thần ngừng nói, ánh mắt đổ dồn về phía lão đại thần trong góc
tất nhiên là Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ 【 quan 】, lục khanh Đế Ất, Đại Sử Thương quốc
Lý Trường Thọ chậm rãi nói:
- Đại vương, việc này sao không giao cho Tỷ Can đại nhân xử trí? Tỷ Can đại nhân xử án như thần, Triều Ca Thành đã lâu rồi không có án oan
Tỷ Can quay đầu liếc nhìn Lý Trường Thọ, đáy lòng thầm nghĩ, lão Đại Sử này ngày bình thường không hề có quan hệ với chính mình, không nghĩ tới lại sẽ tiến cử chính mình
Thất Khiếu Linh Lung Tâm nhất chuyển, Tỷ Can lập tức rõ ràng, đây có lẽ là ý của huynh trưởng
lão hồ ly Đại Sử này, ngày bình thường vô cùng điệu thấp, nhưng trong triều lại là nhân duyên vô cùng tốt, không ít quan viên lên chức đều có cái bóng hắn sau lưng, cũng là đắc tội không nổi
khóe miệng Đế Ất lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, nhìn về phía Tỷ Can bên tay trái, ôn hoà nói:
- Vương đệ, ngươi cảm thấy việc này xử trí như thế nào?
Tỷ Can cất bước mà ra
nhìn vị vương đệ từng được Xiển Giáo ủng hộ hơn nửa tháng này, thân hình thon dài, mặt như ngọc, lúc này cũng đã bước vào trung niên, ít đi rất nhiều nhuệ khí, nhiều hơn mấy phần trầm ổn
y có thất khiếu linh lung chi tâm, làm người chưa bao giờ tính kế, cực kỳ cương chính
y am hiểu phỏng đoán lòng người hiểm ác, nhưng xưa nay không vì quyền quý cầu tình mà mở một mặt lưới
người người bên trong Triều Ca Thành đều có ca tụng —— 【 Triều Ca có con của trời xanh, thất khiếu linh lung phân biệt trung nghĩa gian tà 】, nói chính là Tỷ Can
Tỷ Can trầm ngâm vài tiếng, khom mình hành lễ đối với Đế Ất, sau đó nói:
- Đại vương, ngu đệ cho rằng, vô luận là loại vụ án nào, cũng đều nên lắng nghe cả hai bên và thu thập đủ bằng chứng trước khi đưa ra phán quyết hợp lý. Thỉnh cháu trai Tử Thụ đi vào, kể rõ nội tình trong đó
Đế Ất cười nói:
- Nếu vương đệ đã nói như vậy, vậy liền để Tử Thụ vào điện kể rõ nội tình đi
ngoài điện, Tử Thụ ngẩng đầu cúi chào trước, sau đó mới chậm rãi đứng lên
y nắm cầm bội kiếm bên hông, chậm rãi bước vào trong đại điện, hai mắt trong suốt, thần thái nhẹ nhõm, nhưng khi liếc nhìn các đại thần hai bên, trong mắt hiện lên tia sáng sắc bén, làm cho không ít lão thần cảm thấy bất an trong đáy lòng
lập tức, Tử Thụ theo biện pháp mà Lý Trường Thọ đề điểm, trước lập nhân nghĩa, đề cao võ đức, lại xáo trộn tội lỗi của hai vị võ tướng kia, chuyển từ 'Đổi quân phục thu nạp tù binh', thành 'Vì chiến công không tiếc tròng áo của quân địch đã chết trên người bình dân', cũng không nói là thu nạp làm tù binh, hay là trực tiếp giết, chỉ nói là 'chuyện này quá tàn nhẫn'
sau đó Tử Thụ chuyển hướng mâu thuẫn, nói hai vị võ tướng kia kiêu ngạo vì chiến công của mình, không phục sự trừng phạt ban đầu của y, có ý định kích động quân đội bất ngờ làm phản, cũng âm thâm liên lạc cùng với nhiều vị tướng lĩnh quỳ ở đây, muốn làm hao tổn uy nghiêm của vương tử Tử Thụ y
những gì y nói, hết lần này tới lần khác cũng đều là tình hình thực tế, nhưng có một số chỗ cố ý nói không rõ ràng, không hề đề cập tới sự tình nô lệ
sau khi lời nói của Tử Thụ rơi xuống, trong đại điện tràn ngập một mảnh túc sát
sắc mặt của Đế Ất đen như đáy nồi, tiếng nói của Tử Thụ vẫn là bình tĩnh như cũ