tại giờ phút này hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản bác, thở dài nói:
- Đại quân bên ngoài, ta là chủ tướng, ta trên triều đình này, có không ít người có ý định giết ta, vì lợi ích của bản thân. Nhưng tranh đấu như vậy, không ngờ lại xâm nhập vào trong quân! Tám trăm chư hầu đang ở bên ngoài nhìn! Trong bọn họ, có bao nhiêu người đang chờ Đại Thương chúng ta tự mình mục nát, sau đó thuận thế mà lên, thay thế Đại Thương chúng ta!
- Ngay ở trong đại điện này, có bao nhiêu người chỉ lo tự thân, chỉ quan tâm tương lai của con cháu, lại quên, lãnh thổ Đại Thương này là tiên tổ người Thương cầm đao và rìu đặt xuống từng chút một! Người muốn giết ta, ngày hôm nay không bằng động thủ ở ngay chỗ này, sao phải lén lút làm những thủ đoạn bẩn thỉu đó!
Keng!
Tử Thụ rút bội kiếm ra, ném đến chính giữa đại điện, hai mắt như chim ưng, mày kiếm phun hàn quang!
Ánh mắt sắc bén đảo qua các nơi, hơn phân nửa triều thần lại sợ mất mật, không dám nhìn thẳng hắn
- Ài...
Tử Thụ buông tiếng thở dài, tựa hồ trút một ngụm khẩu khí, ném vỏ kiếm sang một bên, hướng về phía trước hành lễ thật sâu đối với phụ vương bên trên cao tọa, cũng không cho Tỷ Can cơ hội mở miệng, nói thẳng:
- Phụ vương, nhi thần lúc ấy vì phòng ngừa trong quân bất ngờ làm phản, vì lập quân uy của chủ tướng, không thể không nhịn đau nhức chém giết hai vị tướng lĩnh kia
- Chuyện hôm nay, nhi thần nguyện lãnh phạt, cũng xin phụ vương không cần truy cứu tội của những tướng quân này, bọn họ phần lớn chỉ là không biết tình hình thực tế, thân có đồng tình. Chắc hẳn, chúng thần ở chỗ này, trái tim đều hướng về Đại Thương, chỉ là có đôi khi, giữa chúng ta tồn tại một loại khác biệt cùng với không hiểu nào đó mà thôi
Đế Ất không khỏi cười đến híp cả mắt
Lý Trường Thọ ở một bên âm thầm nhíu mày, đối với mấy lời cuối cùng của Tử Thụ này, cũng là có chút cảm xúc
tên gia hỏa này, trời sinh đã là một vị quân vương, biết làm thế nào khống chế lòng người
đáng tiếc...
Mà thôi
một phen lời nói của Tử Thụ ở trên triều đình ngày hôm nay, trực tiếp chấn động Triều Ca Thành
màn đêm buông xuống, trong cung truyền ra tin tức, Đế Ất gần đây ăn không ngon, ăn một bữa cơm như gió cuốn, sau khi say rượu liên tục nói 'Đại Thương vĩnh tồn', hiển nhiên là có chút hài lòng đối với Tử Thụ
không bao lâu, Tỷ Can cũng là công khai nói, sự tình giết tướng không phải lỗi của Tử Thụ, cuộc tranh chấp vương tử phải được ngăn chặn
không ít đại thần vốn dĩ quan sát, bắt đầu đảo hướng sang vị tiểu vương tử đột nhiên trở nên chói mắt này
mà Vi Tử Khải kia, Vi Trọng Diễn thì đóng chặt cửa phủ, từ chối tiếp khách, tựa hồ là đang lẳng lặng quan sát
tại Đại Sử phủ, Lý Trường Thọ nhắm hai mắt trong thư phòng, tâm thần đang muốn chuyển trở về Thiên Đình, nhưng 'phong ngữ chú định hướng' lại mang đến một đoạn âm thanh đối thoại...
Chính là Tử Thụ cùng với Văn Trọng
- Thiếu sư, vị Đại Sử này đến cùng là cao nhân phương nào? Nhiều năm như vậy, ta bị những lão quan trong triều đó chèn ép, chưa bao giờ từng chủ động như vậy, ấn theo lời nói của Đại Sử nói một lần, đúng là doạ cho những người đó nói không ra lời, quả thực vô cùng sảng khoái!
- Tử Thụ, nói cẩn thận, nói cẩn thận, vị Đại Sử này cũng không phải ta có thể tùy tiện đánh giá, hắn là cao nhân chân chính, không phải quyền, không phải phú quý có thể đánh động, có một số việc không thể nói rõ đối với ngươi, nhưng Tử Thụ ngươi phải nhớ kỹ, nếu không phải là đến thời khắc sinh tử tồn vong, tuyệt đối không được đi làm phiền lão nhân gia hắn, bằng không chỉ có thể hoàn toàn ngược lại
- Đại Sử cũng là người trong chốn thần tiên?
- Một tay, liền có thể che trời
- Hít hà —— vậy hắn tới Đại Thương chúng ta làm gì?
- Hẳn là vui đùa, chẳng qua cũng có lời đồn, Đại Thương chính là một nước cờ của hắn, chuyện ở nơi này ta cũng thấy không rõ, Tử Thụ ngươi càng không thể biết được, đừng có hồ ngôn loạn ngữ
Lý Trường Thọ nghe được lời này, không khỏi giật giật khóe miệng
Văn Trọng này, quả nhiên là nhập tâm quá sâu rồi, ngay cả sự tình chính mình không phải phàm nhân, đều đã bí mật nói cho Tử Thụ
cũng đúng, dù sao lòng người đều là làm từ thịt, Văn Trọng làm thiếu sư đã mấy năm, cùng với Tử Thụ có thể nói như hình với bóng
như vậy liệu có mối tai hoạ ngầm nào không?
Lý Trường Thọ một lần nữa lâm vào suy tư, đi đi lại lại kiểm tra những sự tình có liên quan đến Văn Trọng
mà đang nhớ thương Văn Trọng lúc này, cũng không chỉ có một mình hắn
...
Ở phía sau núi Ngọc Hư Cung, bên trong lầu các thác nước
- Văn Trọng này nghe quen quen
Quảng Thành Tử nhịp nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn trước mặt, cau mày suy nghĩ
Xích Tinh Tử nói:
- Chính là tiểu đệ tử của Kim Linh Thánh Mẫu, Tiệt Giáo đời ba, trước đây cùng với bọn người Dương Tiễn sư điệt nghe Trường Canh sư đệ giảng bài