Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1689 - Chương 1689: An Phận Chút Đi

Chương 1689: an phận chút đi

trong Lăng Tiêu bảo điện, Ngọc Đế trên cao tọa chau mày, không chịu được thân thể nghiêng về phía trước, đôi tay đỡ lấy cái trán, vẻ do dự cùng với giãy dụa trong mắt không ngừng hiện lên

ngoài điện, một áng mây chậm rãi bay tới, trên đó lại là thân hình Vương Mẫu

bên trong rừng trúc Tử Tiêu Cung, khóe miệng lão đạo khôi ngô kia lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn chăm chú ngọc bàn trên bàn thấp trước mặt, trong đó hiển lộ hình ảnh Lý Trường Thọ mang Hằng Nga bay ra Thiên Môn

lão đạo khôi ngô dùng lòng bàn tay gõ nhẹ lên đùi, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên nồng đậm

ở phía trên Đông Hải, đạo trường Thánh Nhân, trong Bích Du Cung

thanh niên đạo giả vuốt vuốt bốn thanh tiểu kiếm bỏ túi vào giờ phút này đã thay đổi dáng vẻ không bị trói buộc ngày xưa, có chút xuất thần nhíu mày suy tư, trong mây mù trước mặt, hiện ra hình ảnh tương tự như bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp của Đạo Tổ

trên Côn Luân Sơn, phía sau Ngọc Hư Cung, tam hữu tiểu viện

trung niên đạo giả kia vào giờ phút này nhắm mắt ngưng thần, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn ghế trúc, thỉnh thoảng cau mày

'Đào lão tiên' bên cạnh không khỏi âm thầm kinh ngạc, không rõ chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy, đến mức lão sư đều hao tâm tổn trí trầm tư như vậy

đã bao nhiêu năm, lão sư không có suy tính một chuyện như vậy...

Ở Linh Sơn nào đó

- Sư huynh, đây là cơ hội, sư huynh! Chỉ cần Lý Trường Canh kia trở mặt với Thiên Đạo

- Chớ loạn động, động liền chết

- Chuyện này?

- Ài... an phận chút đi

lão đạo kia khẽ than thở một tiếng, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, dứt khoát nhắm mắt không nói

ở bên ngoài Ngũ Bộ Châu, sâu trong hư không, trong Thánh Mẫu cung

nữ thánh vừa mới trở về từ Nam Thiệm Bộ Châu, có chút lười biếng tựa vào giá sách bên cạnh, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, cũng đang suy tư cùng một việc

nàng vô thức liếc nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay xẹt qua những sách vở bên trên giá sách kia, hơi lắc đầu

- Cả đám đều không khiến người ta bớt lo

bên trong âm thanh phàn nàn ôn nhu, thân ảnh nữ thánh lặng yên biến mất không thấy gì nữa

một vệt đạo vận chảy qua chỗ sâu càn khôn, cấp tốc xuyên đến bên trong Hồng Hoang Ngũ Bộ Châu, tìm được hai thân ảnh đang cưỡi mây chạy tới Hỏa Vân Động kia

tiên quang đong đưa, lưu quang lấp lóe, một đóa khánh vân ngưng tụ thành từ bên trong thải hà, ngàn vạn cánh hoa nở rộ ở trong vòng phương viên trăm dặm

liền nghe được một tiếng kêu gọi:

- Lý Trường Canh, ngươi muốn đi nơi nào?

Lý Trường Thọ dừng thân hình, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Nữ Oa Thánh Nhân thân mang váy dài đỏ nhạt, chậm rãi rơi xuống từ không trung

tư thái kia, dáng vẻ kia, đạo vận thần diệu như vậy, ngay cả Hằng Nga cũng có chút ảm đạm phai mờ

Lý Trường Thọ cũng không dám nhìn thẳng Nữ Oa Thánh Nhân lúc này, cúi đầu vái chào một cái, trầm giọng nói:

- Bẩm Thánh Mẫu, đệ tử không cam lòng, có sự tình không thể chịu đựng được, muốn đi Hỏa Vân Động

Nữ Oa lộ ra nụ cười ôn nhu, quanh người bao quanh đạo đạo tiên quang, hoãn thanh hỏi:

- Lý Trường Canh, ngươi là trọng thần Thiên Đình, được tiên thần kính yêu, chịu Ngọc Đế bệ hạ coi trọng, lại có uy vọng cao trong Đạo Môn, ngươi làm sao lại không cam lòng? Lại cần chịu đựng chuyện gì? Đừng có tạm thời đi lầm đường, làm chậm trễ tiền đồ tốt đẹp của bản thân

Lý Trường Thọ nói thẳng:

- Ngài hẳn là biết

Nữ Oa Thánh Nhân thở dài:

- Nhân Hoàng đương đại kia cuồng vọng tự đại, nên có trừng phạt, việc này chính là kết luận như vậy

- Nhưng việc này không nên chỉ có kết luận như vậy

- Nhân Tộc có cục diện như ngày hôm nay không dễ...

- Nhân Tộc có thể sừng sững đến nay, dựa vào chính là khẩu khí này! Nếu khẩu khí này không có, cũng không có cục diện gì để nói

Lý Trường Thọ định tiếng nói:

- Ngài là Thánh Mẫu Nhân Tộc, ngài cũng có chỗ khó xử của chính mình, đệ tử không dám lấy Nhân Tộc yêu cầu ngài ngày hôm nay cần làm cái gì, nhưng thỉnh Thánh Mẫu đừng có ngăn cản đệ tử

- Chữ người, một phiết một nại, phiết là thân thể suy nhược, nại là ngạo cốt tranh tranh, vậy mới có thể được coi là người. Đệ tử kính thiên địa, tôn Thiên Đạo, nhưng Thiên Đạo không xem tôn nghiêm Nhân Tộc ra gì như thế, đệ tử sao có thể cam lòng, sao có thể không bi phẫn!

Nữ Oa Thánh Nhân khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nhìn chăm chú Lý Trường Thọ

trong mắt Lý Trường Thọ toát ra mấy phần áy náy, lại đối mặt cùng với Nữ Oa Thánh Nhân

Nữ Oa Thánh Nhân đột nhiên nói:

- Nếu ngươi đã quyết ý, ta cũng không nên ngăn cản ngươi, chỉ là ngươi phải nắm chắc tiêu chuẩn, không thể để sự việc vượt quá tầm kiểm soát, như vậy sẽ không có lợi cho Nhân tộc, lại có, để Hằng Nga trở về đi, nàng không nên tham dự chuyện hôm nay

Lý Trường Thọ nói:

- Nương nương, việc này đệ tử chỉ sợ không thể đáp ứng

Bình Luận (0)
Comment