nếu biển tốt, thuyền buồm tự nhiên có tiến về phía trước một cách thuận lợi
nhưng chỉ cần biển có sóng hoặc bão, thì thuyền buồm sẽ bị sóng biển nuốt chửng trong chốc lát
đây không phải nguy hiểm tiềm ẩn, đây là nguy hiểm rõ ràng
sắp rồi
chỉ còn hai, ba trăm năm nữa
chờ hầu tử trở về Hoa Quả Sơn, chính mình liền có thể thuận thế thoát ra Ngũ Bộ Châu, đến lúc đó nếu như Đạo Tổ lựa chọn xoá bỏ Bồ Đề lão tổ, như vậy chính mình chỉ có thể thuận thế lật bàn
nếu Đạo Tổ lựa chọn bỏ qua Bồ Đề lão tổ, như vậy chính mình liền có thể bổ túc một chút phần thắng thiếu hụt cuối cùng, ở trong ván cờ sau cùng, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động
từ khi bản thể rời đi Hồng Hoang đến nay, trong nháy mắt đã trải qua năm tháng không ngắn, kỳ thật hai đến ba trăm năm có thể trôi qua rất nhanh
có đôi khi, năm tháng chính là như vậy, chỉ cần mở mắt nhắm mắt, mấy chục năm liền trôi qua
Lý Trường Thọ luôn duy trì tình trạng báo động ngoài lỏng trong chặt, dụng tâm truyền thụ công pháp Đạo Tổ cấp cho hầu tử, thần thông mà Đạo Tổ không cấp cũng truyền thụ cho hầu tử
cứ như thế, hắn còn giấu diếm Đạo Tổ, đem một ít không nên truyền cho hầu tử, cũng truyền cho hầu tử
tu vi của Tôn Ngộ Không vững bước lại nhanh chóng tăng lên, hoàn toàn không biết bình cảnh là vật gì
cỗ linh lực cực kì mạnh mẽ ẩn chứa bên trong thân thể y kia, hơn phân nửa đã hóa thành pháp lực tự thân
tu được mình đồng da sắt, tu được thân ngoại hóa thân
tu được đằng vân giá vũ, tu được bất tử kim hồn
Lý Trường Thọ ngồi trong đáy lòng Bồ Đề, vung tay lên, năm tháng chung quanh nhanh chóng trôi qua, hóa thành từng tia sáng chói mắt
nhanh chóng tua đến ——
【 Tôn Ngộ Không vượt qua Kim Tiên thiên kiếp, khoe khoang bị sư tôn trục xuất 】
Vào năm thứ 236 sau khi Tôn Ngộ Không vào núi, bình ổn vượt qua Kim Tiên thiên kiếp, lại cũng đạt được không ít chỗ tốt ở trong thiên kiếp
đợi Tôn Ngộ Không tu hành mấy tháng xuất quan, lúc không nhịn được khoe khoang ở trước mặt sư huynh sư tỷ, vừa vặn bị 'Bồ Đề lão tổ' bắt được, xụ mặt răn dạy vài câu
'Ngộ Không, bần đạo truyền cho ngươi đại đạo, thế nhưng là để ngươi lấy ra khoe khoang? '
Ngộ Không vội nói biết sai, thông minh như y, đã là nhìn ra gì đó trên nét mặt của sư phụ
quả nhiên, Lý Trường Thọ hất ống tay áo lên, mắng: 'Duyên phận sư đồ giữa ngươi và ta đã hết, ngày hôm nay ngươi liền rời đi đi, đừng có trở về. '
Tôn Ngộ Không không khỏi kinh hãi, chúng đệ tử cũng cảm thấy kinh ngạc
bên trong bọn họ, thật vất vả mới xuất hiện một vị trường sinh Kim Tiên, vì sao lão sư lại đuổi y đi một cách đơn giản như vậy?
Chúng đệ tử nhao nhao mở miệng cầu tình, Tôn Ngộ Không nói hết lời, nhưng Bồ Đề lão tổ lại là ý chí như sắt đá, hất ống tay áo lên trực tiếp ném Tôn Ngộ Không ra bên ngoài mấy vạn dặm
thấy lão sư thật sự nổi giận, những đệ tử này cũng không dám mở miệng, không thiếu nữ đệ tử vành mắt phiếm hồng, từng người trở về nơi ở của mình tu hành
vào đêm
Lý Trường Thọ nằm nghiêng ở bên trên giường mềm, mặt hướng vào vách tường trong động phủ
- Sư phụ...
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói mang theo run rẩy, lại là thạch hầu kia đi mà quay lại
Lý Trường Thọ im lặng, như ngủ say vậy
kẹt kẹt hai tiếng, hầu tử lặng yên không một tiếng động trèo qua cửa sổ, quỳ gối ở phía trước giường, muốn mở miệng nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì, chỉ là cúi đầu quỳ xuống
quỳ như thế nửa canh giờ, Lý Trường Thọ vẫn không có nói bất kỳ lời nào
Tôn Ngộ Không run giọng hỏi:
- Sư phụ, đệ tử thế nhưng là chọc giận ngài không vui chỗ nào... ngài đánh cũng được, mắng cũng được, cứ như vậy đuổi đệ tử đi, đệ tử có chút không chịu nổi
Lý Trường Thọ vẫn như cũ không nói
lại qua một hồi, Tôn Ngộ Không thở dài:
- Sư phụ, ngài có phải là có chuyện gì không tiện nói cho đệ tử đúng không?
Lý Trường Thọ vẫn như cũ không nói
Tôn Ngộ Không không nhịn được nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi
- Sư phụ, ngài có thể nói với đệ tử thêm một lời nữa không, chỉ một lời thôi...
Rốt cuộc...
- Sau này đừng có nhắc tới chuyện ngươi là đệ tử của ta với ai nữa
Lý Trường Thọ dẫn âm như thế, phòng tuyến tâm lý của Tôn Ngộ Không gần như bị phá vỡ trong nháy mắt, khuôn mặt có chút u ám
tên gia hỏa này... mà thôi mà thôi
Lý Trường Thọ dẫn âm giải thích:
- Đây cũng không phải là cảm thấy ngươi không xứng làm đệ tử của ta, mà là duyên phận sư đồ giữa ta và ngươi xác thực đã hết. Ngộ Không, ngươi còn nhớ đến, chính mình vì sao bái sư? Lại còn nhớ đến ngươi đã nói gì với ta khi quỳ ở đây vào đêm đầu tiên chứ?
- Đệ tử, đệ tử...
Lý Trường Thọ truyền âm nói:
- Tu hành trong núi là tu hành, đi lại hồng trần cũng là tu hành