Trước đó không phải nói đạo ý chỉ kia cần một ~ hai trăm năm mới có thể ngưng tụ thành hay sao? Chẳng lẽ Thiên Đạo đã mở thông đạo tăng tốc download cho hắn, an bài trước thời hạn?
Tuy nhiên, việc để Thiên Đình chính thức can thiệp vào sự tình Long tộc vào lúc này cũng là một điểm tốt.
Một kế hoạch nhỏ mà hắn đã lập từ mấy chục năm trước, cũng có thể phát huy được tác dụng trước thời hạn...
Lý Trường Thọ đợi một lúc, con muỗi vẫn luôn trốn ở nơi xa cẩn thận từng li từng tí bay tới, rơi vào đầu vai của Lý Trường Thọ.
"Đại nhân, vị hóa thân công đức kia vừa rồi là..."
"Có một số việc, có một số người, không nên hỏi nhiều, khi nào có thể biết, ta sẽ cho ngươi biết."
Lý Trường Thọ ấm giọng nói xong, Văn Tịnh đạo nhân lập tức có đáp án.
Văn Tịnh đạo nhân trực tiếp nói: "Là thuộc hạ lắm miệng, đại nhân, Long Cung Tây Hải chuẩn bị phái đi ba mươi sáu vị Long Tử Long Nữ, một nửa bái nhập đạo thừa Tam Giáo, một nửa bái nhập sáu nhà đạo thừa Nhân Giáo. Đây là tính toán của Tây Phương Giáo, là đề nghị của Kim Thiền – hung linh không sai biệt lắm với thuộc hạ. Những Long Tử Long Nữ này sẽ bị phương tây khống chế, tìm cơ hội chọc giận đạo thừa Tam Giáo, từ đó làm Long Tộc rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân."
"Ừm." Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, nói: "Đã làm phiền ngươi."
"Đây là sự tình thuộc hạ có thể làm, thuộc hạ cáo lui." Huyết muỗi hóa thành một tia mây mù huyết sắc, dần dần tiêu tán.
Lý Trường Thọ lại bổ sung một luồng Tam Muội Chân Hỏa, triệt để đốt hết mây mù này, không để lại nửa điểm vết tích.
Văn Tịnh đạo nhân dường như đã thay đổi rất nhiều?
Làm sao có thể dễ dàng như vậy.
Bởi vì cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Văn Tịnh đạo nhân lúc này thế nhưng là ở trước mặt chính mình, bày ra những gì mà chính mình muốn nàng thể hiện..
Hung linh hung ác như vậy, Lý Trường Thọ sẽ tuyệt đối không tin tưởng, nàng được mình truyền lửa thành công, liền biến thành hạng người lương thiện.
Lại kiểm tra một hồi tại các nơi miếu Hải Thần, cỗ Đạo Nhân Giấy này lặng yên trở về trong kho Đạo Nhân Giấy dưới mặt đất, ngồi xuống bên cạnh Tương Tư Bảo Thụ.
Dưới chân Linh Sơn, trong động muỗi.
Văn Tịnh đạo nhân xếp bằng ở trên giường, chậm rãi mở ra đôi mắt phượng hẹp dài kia, trong đáy mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
Vừa mới rồi nếu như nàng suy tính không sai, cỗ hóa thân cơ hồ là hoàn toàn do công đức cấu thành kia, chính là đồng tử của Đạo Tổ - Hạo Thiên Ngọc Đế cùng thế hệ với Thánh Nhân...
Ngọc Đế, Nhân Giáo, Hải Thần...
Lúc lần thứ nhất tiếp xúc với Hải Thần Nam Hải, Hải Thần vẽ cho nàng những cái bánh kia, hiện nay đã là thiết thực hiện ra ở trước mặt nàng.
Đại giáo tranh chấp, loạn cục khó khống, Văn Tịnh đạo nhân dần dần có một chút nhìn không hiểu cục diện bây giờ.
Hừ! Bản nữ vương đại nhân trước hết đi theo ngươi lăn lộn một chút năm tháng, lại xem sự tình phía sau như thế nào.
Nhưng, những lời tên gia hỏa này nói trước đây kia, cũng rất có đạo lý.
Theo đuổi bản ngã...
"Ta, nhiều năm như vậy, rốt cuộc đang theo đuổi cái gì?"
Hai mắt của Văn Tịnh đạo nhân, dần dần trở nên trống rỗng và mê mang, nàng chậm rãi chuyển từ ngồi xếp bằng sang nằm nghiêng, rồi dần dần cuộn tròn lại...
Động phủ này có một chút trống trải, chỉ có một chút tiếng nước tí tách, nhẹ nhàng vang lên.
Cũng may, lúc ấy Lý Trường Thọ chỉ cầm ra mấy cái vấn đề nhỏ, nếu như lấy ra ba câu hỏi lớn "Ta là ai, ta đến từ đâu, ta đang làm gì"...
Hậu quả khó mà lường được.
...
Hóa thân Ngọc Đế rời khỏi An Thủy Thành, thần thái cả người tràn đầy sức sống, trong đáy lòng vô cùng thoải mái dễ chịu.
"Sự tình tuần tra phàm tục cùng với Trường Canh ái khanh, lại thú vị như vậy."
Ngọc Đế cười khẽ, vẫn chưa sốt ruột trở về Thiên Đình, mà là cưỡi mây đi về hướng đông bắc, dùng tiên thức nhìn chăm chú sinh hoạt của phàm nhân phía dưới.
"Cẩn thận suy nghĩ, mỗi câu mỗi lời nói của Trường Canh ái khanh, dường như cũng có thể vừa vặn đúng trọng tâm, lời nói không lộ sự sắc bén, nhưng lại làm cho người ta nhớ rất lâu, thật hay."
Trường Canh ái khanh luyện được cách đối nhân xử thế như vậy từ chỗ nào?
Nếu như có thể, để cho tiên thần Thiên Đình đều học, kẻ làm Ngọc Đế như mình, chắc chắn sẽ không buồn tẻ lại không thú vị.
Đoạn đường đi qua hồng trần này, Ngọc Đế đột nhiên có cảm giác, thấy được một con đường tu hành.
Lúc này con đường này còn có một chút mơ hồ, không có lộ ra dấu vết thật sự, Ngọc Đế cũng chỉ là có điều cảm ngộ, mà không có cách nào nắm chặt.
"Hồng trần thế tục, hẳn là còn có cơ duyên của ta?"
Hóa thân Ngọc Đế nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều, cưỡi mây bay lên trời.
Ngọc Đế tự nhiên rõ ràng, bản thân bị Thiên Đạo áp chế, tuyệt đối không có cách nào bước vào cảnh giới Thánh Nhân. Mà chính mình lại có Thiên Đạo thủ hộ, ở dưới Thánh Nhân không có ai có thể làm y tổn thương.
Thay vì tốn tâm tư về việc tu hành, không bằng toàn tâm toàn ý quản lý Tam Giới.
Đoạn đường này, hành tung mờ mịt, mây mù tầng tầng.
Bởi vì lúc hóa thân Ngọc Đế trở về Thiên Đình, đã là đang ở giao giới Đông Thắng Thần Châu và Nam Thiệm Bộ Châu, cho nên đi đến Đông Thiên Môn.
Thuận tiện, còn có thể khảo hạch Thiên Tướng thủ vệ ở Đông Thiên Môn.
Vào thời điểm hóa thân Ngọc Đế bay đến phụ cận Đông Thiên Môn, không nhịn được nhẹ nhàng nhíu mày.
Đường đường là ở bên ngoài Đông Thiên Môn Thiên Đình, làm sao...
Lại có một người nằm?
Ở trước Đông Thiên Môn, một thân ảnh nằm trên đường mây, như đang nằm ngáy o o, mấy vị Thiên Tướng thủ vệ chau mày, đám Thiên Binh kia cũng là nghiến răng nghiến lợi.
Mà ở một nơi cách Thiên Môn không xa, mấy vị lão giả ngồi xổm phía sau đám mây trắng, lần lượt che mặt, hiển nhiên là không có mặt mũi nhìn người.
Đạo sĩ trẻ tuổi nằm ở kia có tu vi cảnh giới Thiên Tiên, ở bên trong những lão giả trốn ở nơi xa kia, có một người là cao thủ cảnh giới Kim Tiên.
"Đây là chiến trận nào?"
Hóa thân Ngọc Đế nhíu mày bay về phía trước, đến trước Đông Thiên Môn.
Thanh niên Thiên Tiên nằm trên đất kia, còn mở mắt ra nhìn hóa thân Ngọc Đế một chút.
"Hoa đại ca, vừa trở về từ bên ngoài sao?" Có Thiên Tướng đi về phía trước chào hỏi, miễn cưỡng cười cười.
"Không sai, ra ngoài làm một chút việc riêng." Hóa thân Ngọc Đế hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
"Này, đừng nói nữa!" Một Thiên Tướng thở dài: "Tên gia hoả ở bên ngoài này là một kẻ si tình, bởi vì coi trọng một vị tiên tử bên trong Dao Trì Thiên Đình chúng ta, liền nhất định phải tới gia nhập Thiên Đình. Mấy huynh đệ không cho hắn đi vào, hắn liền nằm xuống ở chỗ này, làm trò vô lại!"
Hóa thân Ngọc Đế cũng vui hẳn lên: "Hắn coi trọng vị tiên tử nào?"
Một Thiên Tướng truyền âm nói: "Là tiên tử cầm đèn cho Vương Mẫu nương nương, trăm năm trước đây, chỉ có vị tiên tử này ra vào Đông Thiên Môn."
Ngọc Đế hơi gật đầu, lại nói: "Vì sao không đuổi hắn đi?"