Ngưu Đầu gật gật đầu nói: "Có sao nói vậy, chúng ta xác thực chỉ là người qua đường, nơi này xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ gì cùng với chúng ta."
Mã Diện lại nói: "Nhưng vào trước khi các vị động thủ, có thể ngẫm lại hay không, Long Vương Tây Hải rốt cuộc có chỗ làm thất đức nào?"
Ngao Sự: "Các ngươi!"
"Thái tử điện hạ đừng nóng vội, chúng ta chẳng qua là đứng ra nói mấy lời công đạo."
"Nếu như Long Cung Tây Hải thật sự phát sinh loại thảm kịch này, vậy chúng ta chỉ có thể đề nghị các vị Diêm Quân đại nhân, chuyển sinh long hồn có lượng tốt cho Long Cung ba biển khác."
"Tất nhiên, chúng ta chẳng qua là đề nghị, Tướng Quân âm ty nho nhỏ cũng không có quá nhiều chức quyền."
Lập tức, hai huynh đệ này ngươi một câu, ta một câu, nói chêm chọc cười, lại có một chút nghiêm túc, nói cho quần long Long Cung xạm mặt lại.
Mãi cho đến khi Ngao Sự không nhịn được hét lớn một tiếng: "Giết bọn hắn!"
Bốn vị lão giả đầu rồng kia chuẩn bị ra tay lần thứ tư, nhưng một cỗ áp lực mênh mông, hiện lên từ phía sau Ngưu Đầu Mã Diện.
Vào giờ phút này Long Vương Tây Hải đã đứng dậy, lặng lẽ nhìn chăm chú nơi đây.
Bốn vị lão giả đầu rồng tịt ngòi trong nháy mắt, mà Ngao Sự cũng là vô thức lui lại nửa bước.
Long Vương Tây Hải vừa muốn mở miệng giận dữ mắng mỏ, trong đáy lòng lại xuất hiện truyền âm của Lý Trường Thọ.
Long Vương làm ra quyết định trong nháy mắt, thuật lại truyền âm của Lý Trường Thọ một lần:
"Bây giờ các ngươi thối lui, rời khỏi Tây Hải của ta, ta sẽ niệm tình cũ, không tru sát các ngươi."
Ngao Sự cười lạnh nói: "Phụ vương hẳn là cảm thấy, hai tên âm sai Địa Phủ, liền có thể thay đổi cục diện ngày hôm nay? Hài nhi đã khuyên nhủ mấy chục lần, phụ vương lại làm như không nhìn thấy, tộc ta lại khúm núm yếu ớt đối với Thiên Đình như vậy...phụ vương có biết, dáng vẻ ngài đứng cúi đầu xưng thần ở trước mặt Ngọc Đế Thiên Đình giống như cái gì không? Giống như là một con chó già vẫy đuôi lấy lòng, ha ha, ha ha ha!"
Long Vương Tây Hải trầm mặc một hồi.
Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Long Vương gia đừng có bị gã chọc giận, lúc này nên lấy đại cục làm chủ, nếu như Long Vương và Long Mẫu không có việc gì, Long Cung Tây Hải đương nhiên sẽ không đổ xuống như vậy. Lúc này phải làm, chính là kìm chân bọn hắn, còn xin Long Vương gia đáp lời theo nhắc nhở của ta."
"Ài." Long Vương Tây Hải chậm rãi thở dài, trong mắt toát ra một chút thương xót, ánh mắt đảo qua những khuôn mặt quen thuộc ở phía sau Ngao Sự.
Long Vương Tây Hải lại nói: "Ngao Sự, bảo người đứng phía sau lưng ngươi đi ra đi. Ngày hôm nay nếu như đã xé rách mặt mũi, sao lại phải sợ hãi rụt rè, các ngươi đã không có sợ hãi, sao lại không quang minh chính đại đứng ra?"
"Phụ vương, ngài đang sợ." Ngao Sự đột nhiên cười to, lạnh nhạt nói: "Phụ vương ngài là đang thi triển kế sách kéo dài, muốn đợi ba vị thúc bá đến đây cứu viện. Không cần suy nghĩ nhiều, bọn họ rất nhanh cũng sẽ ốc còn không mang nổi mình ốc. Không bằng phụ vương cứ thoái vị như vậy, giao ra một tia long hồn, hài nhi tự nhiên sẽ không làm khó phụ vương. Nhưng nếu như phụ vương tiếp tục chấp mê bất ngộ!"
Ngao Sự khẽ hít vào một hơi, giơ bảo kiếm trong tay lên, toàn thân nở rộ ánh vàng: "Vì phục hưng Long Tộc, hài nhi chỉ có thể tiễn phụ vương một đoạn đường. Các vị, vào giờ phút này còn chưa động thủ, vậy thì còn chờ đến khi nào!"
Ở phía sau Ngao Sự, các cao thủ Long Tộc cùng hô đồng ý, liên tục bộc phát khí tức.
Khuôn mặt của Long Vương Tây Hải toát ra một chút bi thương, lúc này trong điện ngoài điện, có tổng cộng mấy ngàn thân ảnh sắp sửa động thủ.
Ngao Sự bước một bước về phía trước, ngay vào lúc phản quân sắp động thủ!
"Chậm đã!"
Ngưu Đầu lại hét lớn một tiếng, cứng rắn cắt đứt khí thế của đối phương, mấy lão đầu long tức giận đến mức muốn nhào lên xé xác bọn hắn.
Nhưng lần này, Ngưu Đầu bình tĩnh nói một câu: "Các ngươi muốn đánh thì cứ đánh, nhưng đừng có đả thương huynh đệ của ta."
"Hí...Í... ~" Mã Diện lạnh nhạt nói: "Chúng ta chẳng qua là đến câu hồn, nếu lúc các ngươi đấu pháp hạ thủ không đủ hung ác, hồn phách còn phải do chúng ta xử trí."
Ngưu Đầu lại nói: "Âm ty Địa Phủ chúng ta chưa từng can thiệp sinh linh chém giết, chỉ phụ trách độ hồn luân hồi, bò... Ò... ~"
Nói xong, Ngưu Đầu Mã Diện ở ngay trước mặt mấy trăm người, bình tĩnh xoay người, bước về góc phía sau đại điện.
Toàn bộ đại điện tiếng kim rơi cũng có thể nghe được...
Chờ hai Vu đi đến góc, xoay người lại, còn đồng thời nhấc vó, bày ra một cái thủ thế "Mời".
"Các ngươi hãy bắt đầu chém giết đi, bò... Ò... ~"
"Âm ty Địa Phủ, Câu Hồn sứ giả, tận tuỵ cung cấp dịch vụ sau khi chém giết chất lượng tốt cho các vị, Hí...Í... ~"
Nói xong, Ngưu Đầu lấy ra hai quả dừa từ trong ngực, Mã Diện lấy ra hai cán cỏ lau trong tay áo, trao đổi với nhau, thuần thục đục lỗ trên quả dừa, cắm cỏ lau vào, thân thể hùng tráng tựa ở trên vách tường chủ điện.
Lần này, không chỉ là một phương phản quân, coi như là những cao thủ Long Tộc ở trước người Long Vương Tây Hải, một đám cũng là cái trán treo đầy vạch đen.
Câu Hồn sứ giả âm ty Địa Phủ, đều ngang tàng như vậy sao?
Ngưu Đầu Mã Diện liếc nhìn nhau, trong đáy mắt hai huynh đệ này tràn đầy cảm khái...
Loại thể nghiệm này, loại nghênh ngang đi tới đi lui trước mặt một đám cao thủ này, loại cảm giác sảng khoái đối phương rõ ràng là đã sắp tức nổ tung, còn không thể trực tiếp động thủ đối với bọn hắn...
Quả thực là Vu sinh đỉnh phong! (kiểu nhân sinh đỉnh phong)
Mà một phương phản quân đã là không còn tính nhẫn nại, Ngao Sự nổi giận gầm lên một tiếng: "Giết bọn hắn!"
Có trưởng lão Long Tộc thấp giọng hỏi: "Điện hạ, là giết âm ty Địa Phủ, hay là..."
"Không quản âm ty, ngày hôm nay vì phục hưng Long Tộc!"
Trong đáy mắt của Ngao Sự mang theo vài phần âm độc, rút kiếm vọt tới phía trước, mấy trăm cao thủ Long Tộc phía sau cùng nhau đi theo, mà mười mấy vị cao thủ Long Tộc ở trước người Long Vương Tây Hải kia cũng từng người bộc phát uy thế, muốn liều chết một trận chiến.
Nhưng...
Một tiếng nói hùng hậu, vang lên tại các nơi chủ điện, chấn động mây mù tứ phương.
Các nơi vang lên thanh âm tụng kinh, đạo vận lưu chuyển bên trong nước biển, từng tia từng tia đạo vận huyền diệu tản ra bốn phía, ở chính giữa chủ điện, xuất hiện một chùm quang mang vàng óng.
Dị tượng như vậy, làm cho hai bên dừng lại động tác một lần nữa...
Ngay ở bên trong ánh vàng này, từng tia từng tia thuỷ nguyên lưu chuyển, ngưng tụ thành một sợi dây leo xanh tươi...
Mà trên dây leo này kết bảy quả hồ lô, bảy quả hồ lô này hội tụ bảy cỗ đạo vận khác biệt, đang chậm rãi lắc lư.
Đúng vào lúc này, hồ lô trên dây leo kia, trống rỗng hiện ra một thân ảnh.
Chúng long định thần nhìn lại, đã thấy người tới mày trắng tóc trắng, khuôn mặt gầy gò, người mặc trường bào tay áo lớn trắng nhạt, trong tay xách theo một cây phất trần, không phải là Thuỷ Thần Thiên Đình Lý Trường Canh, thì còn có thể là người nào?