Ngao Sự biến sắc, chúng cao thủ Long Tộc càng là lộ vẻ mặt chấn kinh, không biết vị Thuỷ Thần Thiên Đình này tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Bọn hắn rõ ràng đã đề phòng vô cùng nghiêm mật, trước đây càng là đã cẩn thận điều tra qua mỗi một góc Long Cung Tây Hải.
Lý Trường Thọ khí định thần nhàn, bưng phất trần, ánh mắt đảo qua trong điện ngoài điện, cười nói: "Long Vương gia hãy tạm thời nghỉ ngơi, nơi đây sẽ do ta giải quyết."
Long Vương Tây Hải thở dài, chắp tay hành lễ đối với Lý Trường Thọ, ngồi trở về bảo tọa.
Chợt nghe một tiếng rít, một mũi tên màu tím bay đến từ ngoài điện, bắn thẳng đến tâm mạch của Lý Trường Thọ!
Mũi tên giống như đuôi của bọ cạp độc, tản ra một cỗ đạo vận tối nghĩa!
Độc? Lý Trường Thọ nhíu lông mày lại, ánh vàng quanh người lóe lên, thân hình tránh cũng không tránh, không có một chút động tác nào, chẳng qua là lẳng lặng đứng tại kia, chính diện thừa nhận một tiễn này!
Lại nghe một tiếng vang "Đinh" nhỏ, mũi tên màu tím này lại trực tiếp bị đánh bay.
Trường bào của Lý Trường Thọ ngay cả nếp uốn cũng đều không có, quanh người có một tia khí tức huyền hoàng quanh quẩn, sau đó ẩn vào trong người.
Mũi tên màu tím kia lại trực tiếp bị bẻ gãy, bị Lý Trường Thọ đưa tay hất ra một luồng Tam Muội Chân Hoả, đốt sạch sẽ.
Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp!
Vạn pháp bất xâm, không phải là Chí Bảo Tiên Thiên thì không thể phá!
Kỳ thật Lý Trường Thọ vẫn luôn có một chút không rõ, vì sao chí bảo phòng ngự như vậy, lại nhất định phải đội ở trên đầu, làm cho người khác biết được bảo vật phòng ngự xác thực là cái gì.
Đó không phải là tự nhiên bại lộ át chủ ra của bản thân đi ra sao?
Theo quan điểm của Lý Trường Thọ, thứ duy nhất đáng giá hiển lộ ra bên ngoài, chính là Công Đức Kim Thân, bởi vì Công Đức Kim Thân là một phần uy hiếp, làm cho Thánh Nhân lão gia muốn đích thân ra tay cũng tồn tại một chút kiêng kỵ.
Giống như lúc này, Huyền Hoàng Tháp ẩn tàng không hiện, trốn ở trong nguyên thần của chính mình, đám long khốn kiếp ở phía dưới này, cả đám đều nhìn sửng sốt, không biết hắn là như thế nào đánh bay mũi tên đánh lén kia, từ đó càng e ngại hắn hơn mấy phần.
Hiệu quả khác biệt rõ ràng.
Lý Trường Thọ cười khẽ nói: "Đạo hữu trốn ở ngoài điện dùng ám tiễn đả thương người, sao không đi vào bên trong? Đừng có trốn trốn tránh tránh, lai lịch của các ngươi, bần đạo chẳng lẽ còn không biết?"
Lý Trường Thọ vừa dứt lời, ngoài điện truyền đến vài tiếng hừ lạnh, một đám người khoác áo choàng, toàn thân phát ra khí tức hung hãn tràn vào trong điện, xen lẫn bên trong các cao thủ Long Tộc.
Đúng vào lúc này, bên cạnh truyền đến một hồi âm thanh xích sắt ma sát.
Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, hai mắt làm ra biểu tình tỏa sáng, cười nói: "Hừm, hai vị sứ giả Địa Phủ cũng ở đây."
Ngưu Đầu Mã Diện cười hắc hắc.
Ngưu Đầu ngậm cỏ lau nói: "Chúng ta tới nơi đây câu hồn, Thuỷ Thần không cần quản chúng ta, bò... Ò... ~"
Mã Diện lắc lắc lông bờm mềm mại, bình tĩnh mà nói một câu: "Lát nữa Thuỷ Thần ra tay, còn xin lưu lại một ít hồn phách nguyên lành, để chúng ta mang trở về giao nộp. Cấp trên có một ít chỉ tiêu, long hồn cũng tương đối hiếm thấy, Hí...Í... ~ "
"Dễ nói, dễ nói!" Lý Trường Thọ cười nói: "Đối phó với đám đạo chích này, bần đạo cũng không nhất định cần phải ra tay. Mời hai vị xem bảo vật này!"
Lập tức, Lý Trường Thọ quét phất trần qua, dây leo hồ lô trên đỉnh đầu kia chậm rãi rơi xuống, rơi thẳng vào trước mặt chúng long Long Tộc, chúng hung thú phương tây.
Phía trên hồ lô lưu chuyển bảy cỗ đạo vận hoàn toàn khác biệt, năm cỗ đạo vận trong đó rõ ràng là lực lượng ngũ hành.
Thân phận của Lý Trường Thọ, uy thế góp nhặt trước đây, cùng với vừa mới dùng nhục thân cường hãn ngăn cản mũi tên...
Bảo vật này vừa ra, làm cho Ngao Sự cũng đều là hầu kết rung động.
Đây là bảo bối gì?
Một cao thủ trốn ở dưới áo choàng lãnh đạm nói: "Thuỷ Thần, ngươi cho rằng đây là gốc tiên đằng ở Viễn Cổ kia hay sao, còn có thể ngăn cản được chúng ta?"
"Các vị có chỗ không biết, gốc tiên đằng này của bần đạo, lai lịch có một chút bất phàm."
Nói xong, Lý Trường Thọ quét phất trần qua.
Kéo dài thời gian đi, vì sao lại nhất định phải chém chém giết giết? Bốn chữ cố lộng huyền hư, phát huy đến cực hạn là được.
Phất trần đánh ra lôi quang lóng lánh, một đạo thiểm điện tinh tế bổ vào hồ lô ở bên trái ngoài cùng, hồ lô này nổ tung, ánh vàng trong đó phun trào, một vị đồng tử mặc quần đùi đoản sam nhảy ra ngoài.
Đồng tử này đầu đội tiểu hồ lô màu đỏ, trên dưới toàn thân tản ra khí tức cảnh giới Kim Tiên, có một cỗ ý cảnh sắc bén.
Sau khi đồng tử nhảy xuống mặt đất, lập tức lộn ngược liên tục mười cái ra sau, lại bày ra tạo hình đơn giản, mở miệng khẽ quát một tiếng: "Ta, Đại Oa! Lực lớn vô cùng!"
Một phương phản quân Long Cung cùng nhau nhíu mày, một long lập tức đứng dậy, vừa muốn nói để y đến giao đấu.
Chợt nghe sét đánh nổ vang, lại có một tia chớp, chém vào bên trên quả hồ lô thứ hai trên dây hồ lô, hồ lô này nổ tung, một đồng tử khác nhảy ra từ trong đó...
Sau khi cố ý khoe khoang lãng phí thời gian một phen, đồng tử này bày tạo hình ở bên người Đại Oa.
"Ta, Nhị Oa! Thiên lý thuận phong!"
Tiếp đó...
"Ta, Tam Oa! Cương cân thiết cốt!"
"Ta, Tứ Oa! Khống chế thiên hỏa!"
"Ta, Ngũ Oa! Hút khô Tứ Hải!"
"Ta, Lục Oa!"
Chúng Long Tộc định thần nhìn lại, lại là chỉ nghe thấy tiếng không thấy người, lại vô thức ngẩng đầu nhìn về phía dây hồ lô kia, phát hiện ra hồ lô thứ sáu trên đó cũng đã vỡ ra.
Liền nghe thanh âm vừa mới truyền ra kia, lại truyền tới một tiếng: "Ẩn tích tiềm hành!"
Thế là, đại bộ phận Long Tộc nhìn về phía quả hồ lô thứ bảy, Lý Trường Thọ cố ý thừa nước đục thả câu, chậm chạp không quăng phất trần.
Không khí bên trong đại điện càng thêm ngưng trọng, mà sáu hồ lô đồng tử rơi xuống trước đây, trừ đồng tử thứ sáu có một chút làm cho người ta không nghĩ ra, khí tức của năm đồng tử khác cấu kết, ẩn ẩn cấu thành một loại trận thế...
Nhưng, chỉ dựa vào những kẻ này, làm sao có thể ngăn cản được nhiều cao thủ như vậy?
Ngao Sự nhíu hai mắt lại, lãnh đạm nói: "Thuỷ Thần, đây chính là thủ đoạn của ngươi?"
Lý Trường Thọ mỉm cười, trong đáy lòng tính toán tung tích của ba lộ cao thủ, phát hiện ra chính mình đã hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ.
Vung vẩy phất trần một lần nữa, lại là một tia chớp đập lên bên trên quả hồ lô thứ bảy, hồ lô kia vỡ ra, trong đó lại...có một đạo thân ảnh uyển chuyển bay ra.
Đây là một thiếu nữ trẻ tuổi, đứng ở bên người Lục Oa kia, mặt ửng hồng đánh xuống khăn mùi soa trong tay, ỏn à ỏn ẻn mà nói một câu: "Ta, Thất Oa, thật chán ghét."
Không ít cao thủ Long Tộc hơi trẻ tuổi trượt chân.
Trong chủ điện Long Cung Tây Hải, Lý Trường Thọ đang chậm rãi mà nói, giới thiệu kỹ càng "một chút" chỗ khác thường của bảy quả hồ lô này.