Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 689 - Chương 689. Xúc Động

Chương 689. Xúc động Chương 689. Xúc động

Nếu tất cả thất tình lục dục được giải tỏa,, phải chăng liền có thể khiến cho Hậu Thổ nương nương tránh khỏi đau khổ như vậy?

Lý Trường Thọ thả một nửa tâm thần ở bên trong mật thất dưới Tiểu Quỳnh Phong, mở ra một tấm giấy trắng, bắt đầu sắp xếp suy nghĩ của mình theo cách cũ.

Một câu nhắc nhở của Nữ Oa Thánh Nhân, là rất quan trọng đối với Lý Trường Thọ.

Ưu thế chân chính của hắn, chính là ở chỗ "ý nghĩ kỳ quái" mà sinh linh nguyên quán Hồng Hoang không có.

Thần thông, pháp lực, bên trong Hồng Hoang trước mắt, ai còn có thể vượt qua Thánh Nhân?

Nếu như thần thông phép thuật có thể giúp đỡ Hậu Thổ nương nương...các Thánh Nhân khác sẽ làm như thế nào, Lý Trường Thọ cũng không dám nói bừa, nhưng Nữ Oa Thánh Nhân đã biểu lộ rất rõ ràng, nếu nàng có thể ra tay, tự nhiên sẽ không đứng ở ngoài nhìn.

Dù sao Hậu Thổ và nàng cũng từng là đối thủ, cũng từng là bạn tốt.

"Ài..." Tới gần Kim Ngao Đảo, Lý Trường Thọ đột nhiên thở dài.

Huyền Đô Đại Pháp Sư ấm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta đột nhiên hơi xúc động!" Lý Trường Thọ cúi đầu nói: "Thường nghe người ta nói, người tốt nhất định có hồi báo tốt. Nhưng Hậu Thổ nương nương hi sinh bản thân vì chúng sinh, sau khi hóa thành Lục Đạo Luân Hồi Bàn, nhưng lại không ngừng thừa nhận đau khổ chúng sinh phản phệ. Tam Giới nhìn như mỹ lệ tốt đẹp này, hạnh phúc của đa số người, lại cần một số ít sinh linh đi thừa nhận đau khổ...ài, thật sự không biết nên bình luận việc này như thế nào."

Đại Pháp Sư cười nói: "Sao lại đột nhiên thâm thúy như vậy? Trường Thọ, khục, Trường Canh."

"Ta ở đây."

"Đây chính là đạo."

Lý Trường Thọ không khỏi ngẩn ra, đứng ở bên người Đại Pháp Sư xuất thần hồi lâu, sau đó không nhịn được bật cười.

Hắn lắc mình biến hoá, hóa thành bộ dáng Thuỷ Thần Thiên Đình tóc trắng áo trắng, cười nói: "Sư huynh, ta muốn hỏi một chút."

"Nói đi."

"Đạo sở hiện, là có đúng sai, có chính nghịch, có thiện ác?"

"Tất nhiên là không có." Đại Pháp Sư ấm giọng nói: "Đạo không có quan hệ với ngươi và ta, ngươi và ta bất quá chỉ đi trên đạo, tìm nơi bắt đầu và kết thúc của đạo."

"Nhưng sư huynh, sinh linh có đúng sai, cũng có thiện ác." Lý Trường Thọ nói khẽ: "Sinh linh cũng là đạo?"

Lần này đổi lại thành Đại Pháp Sư ngẩn ra, chắp tay trầm tư thật lâu, sau đó không nhịn được bật cười, tiếp tục ấm giọng nói: "Nếu lấy ngàn vạn sinh linh để luận, sinh lão bệnh tử, thất tình lục dục, tất nhiên là đại đạo. Nhưng lấy một cái sinh linh để luận, đó là đại đạo và chân linh chấn minh hoá sinh, không thể nói là đạo. Cho nên, ngươi và ta theo đuổi tiêu dao tự tại, lại không thể vượt đạo mà đi, giống như lời nói thường xuyên đề cập đến kia—— tùy tâm sở dục lại không vượt khuôn, sinh linh mới có thể làm bạn với đạo, vui vẻ và tận hưởng niềm vui bất tận."

Lý Trường Thọ cúi đầu suy nghĩ một hồi, vái chào đối với Đại Pháp Sư: "Đa tạ sư huynh giải thích nghi hoặc."

"Tốt." Đại Pháp Sư mỉm cười gật đầu, âm thầm lau vệt mồ hôi.

Ai da, tên tiểu gia hỏa này đã ngộ ra cảnh giới gì?

Lúc này mới mấy trăm năm?

Nếu lại tu hành mấy trăm năm, vấn đề lần sau hỏi, chẳng phải là...

Đại Pháp Sư quay đầu liếc nhìn Lý Trường Thọ rơi vào trầm tư một lần nữa, khóe miệng co giật mấy lần.

Đây là thời điểm trở về Huyền Đô Thành dưỡng lão.

...

Lúc Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư đến Kim Ngao Đảo, trên Kim Ngao Đảo chính là tiên đến tiên đi, lưu quang không ngừng.

Luyện Khí Sĩ không có chuyện gì trên Kim Ngao Đảo, đều giúp Triệu Công Minh đi đưa tin khắp nơi.

Triệu Công Minh cũng nói rõ, lần này y mời bạn bè đến trên Kim Ngao Đảo làm chứng, để kể về những cố gắng và nỗ lực của hắn và Kim Quang Thánh Mẫu trên con đường đạo lữ, cũng tuyên bố hai người chính thức...

Khôi phục thân phận đồng môn bình thường.

Lúc Đại Pháp Sư nghe Lý Trường Thọ nói đến việc này, cũng là không cười được, chuyện mới lạ như vậy, tại Hồng Hoang đúng là một lần khai thiên tích địa đầu tiên.

Bất quá, chắc chắn sẽ không có Thiên Đạo công đức gì buông xuống.

Đại Pháp Sư cùng với Lý Trường Thọ cũng không trực tiếp hiện thân, mà là núp ở trong góc Kim Ngao Đảo, người trước tràn đầy phấn khởi nhìn các loại bố trí của tiên Tiệt Giáo, người sau thì là chuyên tâm suy tư, nên làm như thế nào mới có thể lấy đi đại công đức tại Địa Phủ.

Công Đức Kim Thân có hi vọng, trong đáy lòng Lý Trường Thọ lại hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn gì.

Đối với Lý Trường Thọ mà nói, độ khó giúp Hậu Thổ nương nương giải quyết hóa thân thất tình lục dục, so với giết đủ số lượng đại yêu thân mang nghiệp chướng Thượng Cổ, còn khó hơn trăm lần.

Đây dù sao cũng là nan đề mà Thánh Nhân cảm thấy khó giải.

Xem chuyện này như một căn bệnh, Lý Trường Thọ cảm thấy một bước chính mình phải làm trước hết nhất, chính là ngăn cản "bệnh tình chuyển biến xấu".

Nhưng làm sao có thể ngăn cản? Khiến cho sự tình lục đạo luân hồi dừng lại? Thiên Đạo không cho phép, bản thân Hậu Thổ nương nương chỉ sợ cũng sẽ không đáp ứng.

Sau mấy canh giờ, hơn ngàn vị tiên Tiệt Giáo hội tụ trên Kim Ngao Đảo...

Đại Pháp Sư thấy Lý Trường Thọ vẫn luôn ngưng thần suy tư, ở bên cạnh dặn dò: "Không cần tạo cho chính mình áp lực quá lớn, cho dù ngươi không giúp được gì, cũng sẽ không có ai trách ngươi. Dù sao thì đó cũng không phải là trách nhiệm của ngươi, ngươi bất quá chỉ là trượng nghĩa ra tay."

Lý Trường Thọ cố ý lộ ra mấy phần ánh mắt kiên định, thấp giọng nói: "Vì công đức cũng phải thử một lần!"

Đại Pháp Sư cười ha ha hai tiếng, đưa tay về phía trước.

"Nhìn xem, ai đã đến rồi."

Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một đám sương mù trên bầu trời, ba đạo bóng hình xinh đẹp chậm rãi hiện thân từ trong mây mù, lại là Tam Tiêu tiên tử Tam Tiên Đảo đều được Triệu Công Minh mời tới.

Đại Pháp Sư hỏi: "Chúng ta có cần hiện thân hay không? Mặc dù xã giao hàn huyên sẽ phiền toái một chút."

"Không cần, ta chào hỏi là được."

Hôm nay là bãi của Triệu đại gia, cũng không thể đoạt danh tiếng của Triệu đại gia.

Lý Trường Thọ truyền âm khẽ gọi: "Tiên tử, ta cùng với Huyền Đô sư huynh ẩn thân ở đây xem lễ, sau đó còn có chuyện quan trọng cần làm, ngày hôm nay liền không hiện thân gặp nhau."

Vân Tiêu quay đầu nhìn, chỉ một cái liếc mắt liền nhìn về phía chỗ Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư ẩn thân, khóe miệng lộ ra ý cười khẽ, nhẹ nhàng gật đầu đối với Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ: "…"

Quả nhiên vẫn là tu vi của chính mình không tới nơi tới chốn, có Thái Cực Đồ che lấp truyền âm, như vậy cũng đều có thể bị bại lộ!

Ở bên cạnh, Quỳnh Tiêu đảo mắt, nhẹ nhàng hít hà, thầm nói: "Thật kỳ quái."

"Làm sao thế?" Bích Tiêu chớp mắt hỏi.

"Có mùi lão già tóc trắng." Quỳnh Tiêu chép chép miệng nhỏ.

Vân Tiêu có một chút bất đắc dĩ nhìn về phía Quỳnh Tiêu, ôn nhu nói: "Đừng có trêu chọc như vậy, hắn cũng có chỗ khó xử của mình."

Quỳnh Tiêu cùng với Bích Tiêu liếc nhìn nhau, lập tức không nhịn được cười.

"Ha ha ha." Đại Pháp Sư vỗ tay cười khẽ, nói: "Tính tình của Vân Tiêu sư muội, xác thực rất ôn nhu."

Bình Luận (0)
Comment