Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, trong đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, nhưng linh quang này hiện lên quá cấp tốc, hắn lại chưa thể bắt được.
Năm đó lúc Hậu Thổ nương nương thân hóa Lục Đạo Luân Hồi Bàn, đã trải qua chuyện gì? Lại là làm được bằng cách nào?
Trong này, phải chăng đã bao hàm đáp án của vấn đề?
Lý Trường Thọ nhắm mắt suy ngẫm một lần nữa, mặc cho ồn ào náo nhiệt bên tai, từ đầu đến cuối đều không bị quấy rầy.
Tại lúc hoàng hôn, khánh điển chia tay chính thức bắt đầu.
Hơn ngàn vị Tiên Nhân Tiệt Giáo tụ tập ở bên cạnh bảo trì, bao quanh toàn bộ bảo trì từ trên xuống dưới, mấy vị đệ tử thân truyền Thánh Nhân đến đây cổ vũ đều đứng ở trên mây.
Triệu Công Minh tiến lên vài bước, đi tới chỗ trống chúng tiên vây quanh, chắp tay vái chào đối với bốn phía, cất cao giọng nói: "Ngày hôm nay mạo muội mời các vị đồng môn tới, chỉ là vì để làm chứng. Nếu quấy rầy các vị đồng môn tu hành, còn xin thông cảm nhiều hơn. Việc này, vốn là sự tình giữa Công Minh cùng với Kim Quang sư muội, nhưng trước đây liền nhận được sự chú ý của các vị đồng môn, cho nên ngày hôm nay mời các vị đến đây để cùng nhau nói rõ ràng. Ngày hôm nay cũng không có chuyện bực mình nên ta rất vui. Ta cùng với Kim Quang sư muội ra ngoài du lịch..."
Triệu Công Minh bắt đầu nói về tiểu cố sự giữa y và Kim Quang Thánh Mẫu, chúng tiên Tiệt Giáo đều an tĩnh nghe.
Kim Quang Thánh Mẫu rất nhanh cũng đứng ra, nói bản tâm của chính mình đã sáng tỏ, quá mức kính ngưỡng đối với Công Minh sư huynh, đến mức muốn cùng nhau kết làm đạo lữ, nhưng sau khi hai người ở chung, lại phát hiện ra lẫn nhau cũng không thích hợp...
"Sư huynh, chúng ta đi đến Địa Phủ làm việc đi."
"Suy nghĩ ra rồi?" Đại Pháp Sư hỏi.
Lý Trường Thọ lắc đầu: "Đầu tiên chỉ có thể đi đến tiếp xúc với hóa thân thất tình lục dục của Hậu Thổ nương nương, tốt nhất là tiến hành giao lưu cùng với bản thân Hậu Thổ nương nương, xem có thể tìm kiếm được một ít manh mối hay không."
"Được." Đạo vận lưu chuyển quanh người Đại Pháp Sư, hai người ngồi ở trên mây lặng yên rời khỏi cuộc vui.
Đúng vào lúc này, Vân Tiêu tiên tử ở phía xa ngẩng đầu nhìn tới.
Lý Trường Thọ mỉm cười khoát tay, Vân Tiêu cũng lộ ra mỉm cười thản nhiên, vào trước khi thân hình của Lý Trường Thọ biến mất, gật đầu ra hiệu.
Trên đường, Đại Pháp Sư đột nhiên nghĩ đến điều gì, đưa tay ấn vào đầu vai của Lý Trường Thọ, hỏi: "Ngươi cùng với Vân Tiêu ở chung như thế nào? Sẽ không phải cũng giống như Công Minh sư đệ cùng với Kim Quang sư muội, cảm thấy ở chung không hoà hợp?"
Làm sao lại lo lắng đến chuyện này rồi?
Lý Trường Thọ dẫn chủ đề tới sự tình của Hậu Thổ nương nương, thảo luận một hồi cùng với Đại Pháp Sư, đã là đến bên ngoài Phong Đô Thành.
Có Đại Pháp Sư mang theo, lên đường xác thực thuận tiện hơn rất nhiều.
Hai người thương lượng một hồi, quyết định trực tiếp ngả bài cùng với Vu Tộc, để âm ty Địa Phủ toàn lực tương trợ.
Lập tức, Đại Pháp Sư thả ra uy áp, cùng nhau bày ra thân hình với Lý Trường Thọ, xuất hiện ở trên bầu trời thấp bé bên ngoài Phong Đô Thành.
Diêm Quân Thập Điện cùng nhau bị hoảng sợ, tiếng quỷ khóc sói tru trong ngoài Phong Đô Thành im bặt trong nháy mắt, Ngưu Đầu Mã Diện đang ngấu nghiến thịt nướng trên đỉnh núi run rẩy mấy lần.
"Ngưu, chúng ta có cần dâng gia vị ra không? Hí..."
"Không, không đến mức chứ? Một chút gia vị, Đại Pháp Sư làm sao cũng đích thân tới!"
Cũng may, câu tiếp theo của Lý Trường Thọ là: "Diêm Quân Thập Điện, các ngươi có biết tội?"
Ngưu Đầu Mã Diện cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt từng người bình gia vị cạnh người.
Thế là, sau nửa canh giờ.
Lý Trường Thọ cứng rắn trước rồi mới thả lỏng, bức Diêm Quân Thập Điện nói ra gian nan khổ cực của Địa Phủ, tình hình thực tế của Hậu Thổ nương nương, đề xuất rằng sẽ ra tay cùng với Đại Pháp Sư, xem có thể giúp Hậu Thổ nương nương thoát khỏi "bệnh dữ" như vậy hay không?
Luận sáo lộ, Diêm Quân đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của Thuỷ Thần Thiên Đình.
Diêm Quân Thập Điện không chỉ nói chừng ấy bí mật Địa Phủ, còn nói hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, còn cảm động đến rơi nước mắt đối với Lý Trường Thọ, phảng phất như mệnh cũng liền phó thác cho Lý Trường Thọ vậy.
Lý Trường Thọ nói rằng cần đi xuống dưới mười tám tầng Địa Ngục tìm "Hoá thân đau khổ", chúng Diêm Quân tự nhiên không dám cự tuyệt, do Tần Nghiễm Vương cùng với Sở Giang Vương tự mình dẫn đường, dẫn Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư tiến vào mười tám tầng Địa Ngục.
Không cần nói về cảnh tượng bi thảm trên đường đi, bọn họ trực tiếp đi đến tầng dưới chót nhất mười tám tầng Địa Ngục.
Hai vị Diêm Quân cởi bỏ bốn mươi chín lớp cấm chế, bước vào một mảnh huyễn cảnh có lực lượng Thiên Đạo vô cùng nồng đậm, đi tới mảnh hồ nước Lý Trường Thọ đã từng nhìn thấy kia.
"Đại Pháp Sư, Thuỷ Thần...hai vị nhìn qua liền biết."
Tần Nghiễm Vương thở dài, sắc mặt hơi có một chút phức tạp, đưa tay kết ấn, bốn đạo thân ảnh bay về phía trước, tiến vào bên trong một mảnh sương mù trắng xóa.
Tiến lên không biết bao xa, Lý Trường Thọ một lần nữa thấy được, vị nữ tử cuộn mình ở trên mặt hồ kia.
Tần Nghiễm Vương cùng với Sở Giang Vương cùng nhau bẩm báo:
"Vu Tổ, Đại Pháp Sư cùng với Thủy..."
"Ài ~~~"
Nữ tử nằm sấp ở trên mặt nước kia, thở một hơi thật dài, một vệt đạo vận nồng đậm lưu chuyển ra, làm cho đạo tâm của Lý Trường Thọ cơ hồ mất cân bằng.
Nữ tử kia không nhúc nhích, tiếng nói nhẹ nhàng mang theo bi thương nhàn nhạt:
"Gặp ta làm cái gì, cần gì phải gặp ta, tất cả cũng đều vô ích, tồn tại cũng không có ý nghĩa gì. Ha ha, huynh đệ tỷ muội của ta đều đã chết đi, vì sao ta còn phải tồn tại..."
Hai mắt của hai vị Diêm Quân lập tức đẫm lệ, đắm chìm ở bên trong cảm xúc bi thương không có cách nào tự kềm chế.
Đại Pháp Sư cùng với Lý Trường Thọ đã rơi vào mười trượng bên ngoài nữ tử này, hai người cùng nhau vái chào.
Đại Pháp Sư cất cao giọng nói: "Nương nương, không biết có thể trò chuyện một phen cùng với hai người sư huynh đệ chúng ta?"
Nữ tử nằm bất động ở đó, tiếng nói nhẹ nhàng nhiều hơn mấy phần hữu khí vô lực: "Vô dụng, không cần, trở về đi, thừa dịp thiên địa còn chưa có bị hủy diệt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đi."
Lúc nàng nói những lời này, quanh người mỗi giờ mỗi khắc đều đang phát tán ra cỗ đạo vận kỳ diệu kia, Đại Pháp Sư cũng đều phải chủ động tiến hành chống cự.
Lý Trường Thọ hỏi: "Nương nương, chúng ta có thể giúp ngươi việc gì không?"
Nữ tử thấp giọng nói: "Giúp ta cái gì? Thả ta ra từ nơi này sao? Bên ngoài bất quá là lồng giam lớn hơn một chút, thiên địa cũng đều là một giấc mơ, ta ở đây rất tốt, cứ chậm rãi khô héo, chậm rãi tan biến như vậy..."
Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư liếc nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu, ăn ý cất bước đi về phía trước.
Nữ tử nằm đó thậm chí không thèm nhìn bọn hắn, tiếp tục yên lặng rơi lệ, da thịt trắng noãn càng lộ ra vẻ yếu đuối, váy màu đen dường như tượng trưng cho một loại không rõ nào đó.