"Hỗn độn là không ngừng diễn hóa, nhưng phương hướng diễn hóa cũng không xác định, ta có thể nói cho ngươi biết cảm xúc trong đó đã được hoàn thiện. Hỗn độn tạo ra âm và dương, hai cảm xúc cơ bản nhất diễn sinh ở trong này, chính là bi thương và vui vẻ. Cho nên, liền có năm thành có thể là bi thương, năm thành có thể là vui vẻ, đúng không?"
"Ừm, dường như là như vậy."
" Vậy nếu ngươi không vén tấm vải đen này lên, nỗi buồn và niềm vui có thể được coi là tồn tại đồng thời, đúng không?"
"Cũng có thể nói như vậy..."
Tiểu Khổ nghiêng đầu, chúng tiên Đạo Môn ở nơi xa cũng là cùng nhau nghiêng đầu, dần dần có chút mơ hồ.
Lý Trường Thọ cười nói: "Cho nên, bi thương và vui vẻ đã chồng chất lên nhau, mà ngươi chỉ cần không mở ra mảnh vải này, cả hai liền có thể đồng thời tồn tại. Vậy ngươi hãy nhìn về phía trước, có lẽ ngươi có thể trông thấy trong khoảnh khắc, một canh giờ tiếp theo, nhưng xa hơn thì sao? Nếu như thời gian đủ xa, xa đến mức mà ngươi không thể đoán được thì cảm xúc ở đó có phải cũng ở trong trạng thái hỗn độn? Cảm xúc trong hỗn độn, buồn, vui đồng thời tồn tại, chưa xác định, chỉ có vào lúc ngươi đi đến nơi nào, cảm xúc mới có thể đổ sụp về một phương hướng. Năm thành có thể là bi thương, năm thành có thể là vui vẻ, đúng không?"
"Không, tất cả những thứ ngươi đang nói đều là ngụy biện." Tiểu Khổ lập tức lắc đầu: "Ta căn bản không sống được xa như vậy, hết thảy đều là do ta quyết định."
"Vậy ngươi nói xem." Lý Trường Thọ lung lay quả cầu dưới tấm vải đen: "Trong này nhất định sẽ là bi thương sao?"
Tiểu Khổ không khỏi sững sờ.
Lý Trường Thọ cười đến híp cả mắt, lại nói: "Hãy nhìn bản thân ngươi đi."
Tiểu Khổ vô thức cúi đầu liếc nhìn, đã thấy chính mình chẳng biết lúc nào đã chống đỡ thân thể ngồi nghiêng, băng gạc màu đen nhẹ nhàng tuột khỏi vai cô ấy...
Lý Trường Thọ đứng dậy, đặt quả cầu được bọc bằng vải đen ở trước mặt Tiểu Khổ, thấp giọng nói: "Bi thương cũng không phải là ý nghĩa tồn tại của ngươi, mà là cảm nhận bi thương của sinh linh."
Nói xong, Lý Trường Thọ quay người cưỡi mây, bay về hướng chúng tiên Đạo Môn.
Tiểu Khổ nhìn quả cầu được bọc bằng vải đen kia, chậm rãi ngồi dậy, tay nhỏ dò xét đi qua, nhưng lúc sắp chạm đến miếng vải đen lại rụt trở về, lặp lại như thế.
Bi thương tràn ngập trong hồ nước mắt, đã mỏng manh hơn rất nhiều.
"Ài, Huyền Đô sư huynh." Triệu Công Minh tiến đến bên người Huyền Đô Đại Pháp Sư, thầm nói: "Trường Canh hiện tại, rốt cuộc là cảnh giới gì?"
"Không biết." Đại Pháp Sư nhìn hai tay của chính mình, hai quả cầu ánh sáng xoay chầm chậm trong tay.
Triệu Công Minh cười nói: "Huyền Đô sư huynh đang làm cái gì?".
"Học một chút, sau đó đi giao thủ cùng với thiếu nữ hận thù." Đại Pháp Sư bóp nát quả cầu ánh sáng, khí định thần nhàn cười một tiếng, đã có tính trước.
Yếu nghĩa thái cực mà thôi, đơn giản, đương nhiên là không thể quen thuộc hơn được!
Sau khi Lý Trường Thọ tiếp xúc cùng với Hậu Thổ nương nương, Lý Trường Thọ đã lưu lại ba ngày cho bản thân.
Bên trong ba ngày này, Đạo Nhân Giấy của hắn hối hả ngược xuôi, lên trời xuống biển, chuẩn bị tất cả những gì chính mình có thể làm.
Mà bản thể cùng với tám vị cao thủ Đạo Môn ở hồ nước mắt, lại chỉ làm hai chuyện:
Thông qua Tiểu Khổ cảm nhận lực lượng thất tình lục dục.
Lập một kế hoạch đầy đủ và chi tiết.
Về phần sự tình hắn dùng một chút tri thức nông cạn kiếp trước trộn lẫn với Thái Thanh Đạo vận, áo nghĩa âm dương, tiến hành một lần quỷ biện, từ đó làm cho Tiểu Khổ có thêm hy vọng và bớt buồn phiền...
Một lần làm mẫu nho nhỏ, hoàn toàn không đáng giá được nhắc tới.
Những gì bọn hắn đang nghiên cứu vào thời điểm này, mới thật sự là đại sự!
Đại Pháp Sư đứng chắp tay, nói khẽ: "Trực tiếp dùng Thái Cực Đồ đi, Thái Cực Đồ mới tương đối ổn thỏa."
"Chí Bảo Tiên Thiên làm sao có thể dùng tại nơi đây?" Triệu Công Minh lắc đầu một hồi: "Huyền Đô sư huynh, không bằng để ta dùng Định Hải Thần Châu, Định Hải Thần Châu cũng có thể định không gian, thu nạp vạn vật."
Thái Ất Chân Nhân hơi bĩu môi nói: "Phun nước, lần đầu tiên thấy Linh Bảo Tiên Thiên còn có thể phun nước."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân vẫn luôn chưa từng nói chuyện mở miệng nói: "Các vị sư huynh, không bằng để bần đạo giúp đỡ hóa thân đau khổ của Hậu Thổ nương nương."
Tiểu Khổ bĩu môi ngồi ở trước mặt mấy người, ôm thật chặt viên bảo châu bọc trong tấm vải đen, lẩm bẩm nói: "Đều đã đáp ứng phối hợp với các ngươi, còn bị nghiên cứu chở về như thế nào ở trước mặt, ta...vẫn cảm thấy chính mình thật thê thảm..."
Nàng vừa dứt lời, mấy thân ảnh chậm rãi dâng lên từ dưới hồ nước mắt, lại là hai người Lý Trường Thọ, Quảng Thành Tử, từng người lôi kéo một đoạn xiềng xích màu trắng bạc bị chém đứt.
Những xiềng xích này nhẹ nhàng rung động, đồng thời hóa thành điểm sáng màu bạc, trở về trên người Tiểu Khổ.
Lý Trường Thọ nói: "Thời gian đã không sai biệt lắm, bắt đầu đi."
Đại Pháp Sư cười khổ nói: "Bên này còn chưa định ra nên làm như thế nào vận chuyển Tiểu..."
Đang! Một vệt ánh vàng hiện lên, vị trí của Tiểu Khổ nhiều hơn một chiếc Kim Đấu dựng ngược trong nháy mắt, trực tiếp bao phủ Tiểu Khổ.
Bàn tay trắng nõn của Vân Tiêu tiên tử nhẹ nhàng lay động, Hỗn Nguyên Kim Đấu xoay chuyển, Tiểu Khổ đã biến mất tại nơi đây...
"Ở trong đó có không gian riêng, sẽ không làm tổn thương nàng."
Vân Tiêu giải thích đơn giản một câu, chúng tiên mới hồi phục tinh thần, từng người gật đầu xưng thiện.
Đại Pháp Sư nhẹ nhàng đong đưa tay áo, một bức Thái Cực Đồ xuất hiện ở dưới chân chín tiên, âm dương nhị khí lưu chuyển, cảnh sắc xung quanh biến hóa, bọn họ đã xuất hiện ở một góc bên cạnh Lục Đạo Luân Hồi Bàn.
Lân cận Luân Hồi Bàn vào giờ phút này đã được dọn sạch, mười vị Diêm Quân thủ hộ ở từng cái phương hướng Lục Đạo Luân Hồi Bàn, một số lớn âm sai, Thiên Binh, cao thủ Vu Tộc, đang phòng thủ tầng tầng bên ngoài Luân Hồi Đảo, trận địa sẵn sàng.
Lý Trường Thọ mở miệng nói: "Các vị sư huynh, sư tỷ, đừng có cảm thấy ta dài dòng, ta còn muốn lại căn dặn một câu. Tiến vào Lục Đạo Luân Hồi Bàn, sẽ mất đi liên hệ cùng với bên ngoài, chỉ có Thái Cực Đồ có thể tùy ý ra vào. Chúng ta tranh thủ thành công trong một lần, thực hiện theo các bước đã thiết lập, không thể sai lầm vượt quá một khắc."
"Được." Tám vị cao thủ Đạo Môn cùng kêu lên đáp ứng, Huyền Đô Đại Pháp Sư nâng tay phải lên, lòng bàn tay hiện ra hình bóng Thái Cực Đồ, vách đá phía trước xuất hiện vòng xoáy đen trắng một lần nữa.
Chín người cùng nhau vọt lên, hóa thành chín đạo lưu quang, bay vào bên trong vòng xoáy!
Bên trong vòng xoáy có từng tia từng tia khí tức âm lãnh muốn tràn ra bên ngoài, nhưng tàn ảnh Thái Cực Đồ nhẹ nhàng lấp lóe, vòng xoáy này lập tức đổ sụp, quy về hư vô, chỉ để lại mặt vách đá bóng loáng kia...
Xâm nhập vào Lục Đạo Luân Hồi Bàn, điểm rơi của chín tiên vẫn là ranh giới sương mù của tiểu thế giới này.
Lý Trường Thọ cơ hồ vừa mới đứng vững bước chân, Vân Tiêu tiên tử, Đại Pháp Sư, Triệu Công Minh từ ba phương hướng khác nhau, cùng nhau đi đến gần hắn.
Lý Trường Thọ: "..."
Được thôi, ở bên trong chín tiên Đạo Môn nơi đây, tu vi của hắn yếu nhất.