Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 706 - Chương 706.

Chương 706. - Chương 706. -

"Hận thù thật mạnh." Quảng Thành Tử thấp giọng nói một câu, chúng tiên cùng nhau gật đầu, từng người lấy ra linh bảo, lao ra khỏi sương mù.

Phần lớn biển cát vô tận mà Lý Trường Thọ nhìn thấy khi tới lần trước, vào giờ phút này hơn phân nửa đã hóa thành dung nham hình dạng mặt đất, dung nham nóng hổi không ngừng cuồn cuộn, chảy xuôi, ngưng kết, tiểu thế giới này hoàn toàn là cảnh tượng tận thế.

Ở chính giữa tiểu thế giới, cự nhân dung nham hình thể vô cùng to lớn không ngừng phất tay, trong tay không ngừng ném ra từng khỏa cự thạch thiêu đốt...

Trên đỉnh đầu cự nhân, hóa thân cực ác ngồi nghiêng ở bên trong bảo tọa, người mặc chiến váy đỏ như máu, trên người mặc một chiếc áo ngắn chỉ đến thắt lưng, diễn giải lí lẽ chí lý càng mặc ít thì khả năng phòng thủ càng cao—— kỳ thật đây chỉ là trang phục thường mặc của nữ Chiến Vu Vu Tộc Thượng Cổ.

Chín vị Tiên Nhân cưỡi mây bay lên không, cùng nhau chạy tới nơi đây.

"Thôi đi." Thiếu nữ hận thù cười lạnh một tiếng, thanh âm truyền đến từ một khoảng cách không rõ: "Còn cho rằng các ngươi làm cái gì, thì ra là kêu gọi sự giúp đỡ."

Đại Pháp Sư làm ra thủ thế dừng bước, cưỡi mây tiến về phía trước, chắp hai tay sau lưng, cười nói: "Đạo hữu, ngươi và ta giao thủ chưa phân thắng bại, ta cần gì phải đi tìm giúp đỡ?"

"Rất tốt." Thiếu nữ hận thù dùng lưỡi liếm bờ môi, quanh người tràn ra khí đen nhàn nhạt: "Đầu tiên giết chết ngưoi, lại..."

"Không bằng chúng ta chơi một trò xiếc đơn giản." Đại Pháp Sư ôn nhu cười một tiếng, ấm giọng nói: "Ngươi nhìn đi, ta lấy ra một phần thiện niệm, ngươi lấy ra hận thù tương đương, để bọn chúng..."

Hô ——

Ầm!

Một khỏa cự thạch như núi cao bay đến, trực tiếp đập bay Đại Pháp Sư. Toàn bộ hành trình không có nửa điểm dây dưa dài dòng, làm cho Lý Trường Thọ không nhịn được...dùng tay che mắt.

Không nhìn thấy gì, không nhìn thấy gì.

"Hừm, ai thèm chơi trò xiếc với ngươi!" Thiếu nữ hận thù cong khóe miệng lên, vừa muốn khống chế cự nhân dung nham truy kích Đại Pháp Sư, khỏa cự thạch bay đến chân trời kia liền nổ nát vụn, trực tiếp vỡ thành bột phấn đầy trời.

Lý Trường Thọ đột nhiên cảm thấy một cỗ uy áp vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Vì sao lại quen thuộc?

Uy áp đến từ Nhân Giáo Đại sư huynh Lý Trường Thọ quen biết, cái đùi đầu tiên chính mình ôm lấy, tự nhiên không thể quen thuộc hơn được.

Nhưng cảm giác xa lạ này...Đại Pháp Sư còn là lần đầu tiên, hiển lộ ra uy áp đạo cảnh trình độ như vậy!

Thiếu nữ hận thù có một chút giương khóe miệng lên, trong mắt tràn đầy đắc ý, cự nhân dung nham dưới người rung động mấy lần, phía sau mọc ra từng cánh tay, ném ra từng khỏa cự thạch như núi cao đối với Đại Pháp Sư!

"Hừ!" Hừ lạnh nửa tiếng, Đại Pháp Sư nâng tay áo lớn lên, chân trái nâng lên, lập tức nặng nề rơi xuống, đạo vận đen trắng giống như thủy triều tuôn ra.

Gió trong thiên địa bỗng nhiên ngừng thổi, những tảng đá bay nhanh trong không trung đồng thời vỡ nát!

"Khốn kiếp!" Thiếu nữ hận thù hét lên hung ác, lộ ra vẻ hung tợn,, toàn bộ thiên địa giống như rơi vào bóng tối, thân thể vô cùng to lớn của cự nhân dung nham trực tiếp đạp vỡ mặt đất, mang theo dung nham văng khắp nơi nhảy lên một cái!

Cánh tay trái của Đại Pháp Sư bị hai đoàn âm dương nhị khí quấn quanh, cách không biết bao xa, mở ra năm ngón tay đối với cự nhân dung nham, chậm rãi đẩy ra một chưởng.

Từ lòng bàn tay của Đại Pháp Sư, mãi cho đến trước người cự nhân dung nham kia, từng bức Thái Cực Đồ đen trắng đồng thời ngưng tụ thành.

Những bức Thái Cực Đồ xếp song song này tích tiểu thành đại, một bức Thái Cực Đồ cuối cùng lại trực tiếp bao phủ toàn thân cự nhân dung nham...

Thiếu nữ hận thù nghiêm nghị rít lên, cự nhân dung nham phát ra tiếng gầm thét hùng hậu, Đại Pháp Sư lại không nhanh không chậm, bàn tay trái nhẹ nhàng xoay tròn, đẩy về trước nửa tấc một lần nữa.

Một vài bức Thái Cực Đồ đen trắng đồng thời bị dẫn động, một bức Thái Cực Đồ cuối cùng có một chút chuyển động, cự nhân dung nham vô cùng to lớn kia đứng im trong nháy mắt, vỡ nát, hóa thành đá vụn đầy trời, huyền phù quỷ dị trong không trung...

Thiếu nữ hận thù rõ ràng có một chút thất thố, hai sợi âm dương nhị khí chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng nàng, ngưng tụ thành một bức hư ảnh Thái Cực Đồ...

Vào lúc nàng vẫn chưa thể làm ra bất kỳ phản ứng nào, âm dương nhị khí trói buộc nàng lại một lần nữa, túm nàng dán lên bên trên Thái Cực Đồ.

Bị Đại Pháp Sư nhẹ nhõm chế trụ giống như trước đây vậy...

Bên trong thiên địa, cỗ cảm giác âm trầm lạnh lẽo kia lập tức tiêu tán hơn phân nửa, tinh không xuất hiện một lần nữa.

Đại Pháp Sư chắp tay dạo bước ở bên trong cự thạch đầy trời, vẻn vẹn chỉ mấy bước liền đi tới trước mặt thiếu nữ hận thù, lộ ra nụ cười ôn hòa.

Hắn xoay tay phải lại, quả cầu ánh sáng "thiện ý" kia...

Vẫn còn...

"Nào!" Đại Pháp Sư ấm giọng nói: "Cho ta một chút hận thù của ngươi, ta biểu diễn cho ngươi một trò xiếc rất có chiều sâu, một chút là đủ rồi."

"Cút!"

"Phối hợp đi, thật sự rất thú vị."

"Xì!"

Đại Pháp Sư: "..."

Nơi xa, Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn bầu trời một chút, thở thật dài một cái, lại nhìn bảy vị cao thủ Đạo Môn lộ ra biểu tình phức tạp, nghiêm mặt nói: "Sư huynh chế trụ hóa thân cực ác còn sớm hơn thời gian một chén trà nhỏ so với dự đoán. Các vị, ta cùng với Vân Tiêu tiên tử đi trợ giúp nương nương phóng thích các hóa thân khác, còn xin chờ đợi thời cơ!"

Tất cả chúng tiên đều xưng thiện, từng người nín hơi ngưng thần.

Lý Trường Thọ dùng tay làm dấu mời đối với Vân Tiêu tiên tử, hai người bèn nhìn nhau cười, cùng nhau hóa thành lưu quang, bay ra mấy ngàn dặm rời xa phương hướng thiếu nữ hận thù.

Vân Tiêu tay nâng Hỗn Nguyên Kim Đấu, chậm rãi thả Tiểu Khổ ra.

Từng tia từng tia tiếng nước lưu động, dung nham phía dưới cấp tốc ngưng kết, hóa thành một mảnh hồ nước màu bạc nho nhỏ, Tiểu Khổ lặng lẽ ngồi giữa hồ, co chân lại, ôm lấy đầu gối, khẽ khóc nức nở.

Giữa phiến thiên địa này đột nhiên vang lên những tiếng thút thít...

Vân Tiêu tiên tử đứng trong không trung, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đảo qua, từng cánh hoa màu hồng rơi xuống từ trên không trung.

Lý Trường Thọ đứng ở bên người Tiểu Khổ, từng tờ người giấy bay ra từ trong cổ tay áo, mấy tờ người giấy cầm đao thương kiếm kích, nhảy nhót đánh nhau ở bên người Tiểu Khổ, la hét loạn xạ.

Mấy tờ người giấy hóa thành tiên tử nhạc sĩ người mặc cung trang, thổi sáo đàn hát với tiết tấu nhẹ nhàng.

Đợi một hồi, Tiểu Khổ ngoẹo đầu nhìn kia mấy người giấy đánh nhau, thoáng có một chút xuất thần.

Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Miếng vải đen đã rớt."

Tiểu Khổ theo bản năng ôm chặt bảo châu trong lòng ngực, miếng vải đen trên đó lại đang chậm rãi tiêu tán.

Nàng gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn tình huống trong đó, thẳng đến khi từng đạo ánh vàng xuyên thấu qua mí mắt hơi mỏng của nàng, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở ra cặp con ngươi kia, nhìn chăm chú vào tình huống bên trong bảo châu.

Một chút xíu lưu quang bay ra, ở trong mắt Tiểu Khổ, hóa thành nàng vui vẻ, hạnh phúc, tươi cười, ngoái nhìn, ngại ngùng.

"Thật là vui..." Tiểu Khổ mím môi, nhỏ giọng thì thầm, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment