Lý Trường Thọ yếu ớt thở dài: "Nếu như ta nói là bị một đám Vu Nhân tự tiện làm chủ vì Hải thần, bị lấp một đống hương hỏa, lúc muốn đi giải quyết bọn họ, lại bị Long Tộc đụng vào, vừa vặn Ngao Ất còn nhận biết ta, chỉ có thể thụ động phản kích...ài, hẳn là cũng không có ai tin."
"Như vậy." Bạch Trạch cau mày nói: "Cố ý dẫn dụ bầy yêu hội tụ tại Yêu Thăng Sơn?"
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Muốn đoạt Diệt Nhân Kiếm, lại không muốn thả đi một đại yêu thân mang nghiệp chướng nào, tóm lại là muốn kiếm nhiều hơn một chút công đức, chỉ có thể dẫn càng nhiều đại yêu thân mang nghiệp chướng đến đó."
"Tính kế Kim Thiền Tử phương tây?"
"Thí luyện Đại Pháp Sư cho."
"Kết giao với đại năng Phượng tộc như Khổng Tuyên?"
"Đó là bằng hữu cũ của Đại Pháp Sư nhà ta, kỳ thật không phải là ta chủ động kết giao, mà là vị đại năng này chiếu cố đủ kiểu đối với ta."
Lý Trường Thọ vừa dứt lời, liền nhíu mày nhìn chăm chú vào Bạch Trạch.
Bạch Trạch như là có một chút bừng tỉnh, sửng sốt một hồi mới nói: "Thuỷ Thần đạo hữu, ngươi, ý chí của ngươi hướng về đâu?"
Lý Trường Thọ hỏi ngược lại: "Không cảm thấy, tại địa phương hung hiểm như Hồng Hoang, có thể an ổn còn sống đã là vô cùng không tệ sao? Không thì, đạo hữu cho rằng ta có chí lớn gì?"
Bạch Trạch lẩm bẩm nói: "Giống như Yêu Đình Thượng Cổ...thành tựu chức vị nhị Thiên Đế..."
Xùy! Linh Nga ở bên cạnh thật sự không nhịn được, quay đầu che miệng, vai run run một hồi. Biểu tình của Đại Pháp Sư cũng là có một chút cổ quái.
Lý Trường Thọ hỏi ngược một câu: "Đó không gọi là nhị Thiên Đế, phải gọi là Đông Mộc Công. Đạo hữu, thời đại đã thay đổi."
Bạch Trạch nhắm hai mắt lại, im lặng, mí mắt khép hờ, ánh mắt dần mất đi điểm sáng.
Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư ở bên cạnh nói thầm một hồi:
"Vị Bạch Trạch này, am hiểu suy tính dò xét, cũng coi như là sinh linh tiên thiên thượng đẳng, lại là dòng độc đinh được trời ưu ái, miễn cưỡng cũng có thể so sánh với cùng với ngưu của Lão Quân, nếu không, làm toạ kỵ thay đi bộ?"
"Chuyện tự nhiên do sư huynh làm chủ."
"Sư đệ, nếu đã quyết định không giết vị Bạch Trạch này, không bằng liền nghĩ biện pháp chế trụ y. Thần thông bản lĩnh của y ngược lại là có một chút không sai, về sau nếu là sự tình không quan trọng, có thể trực tiếp để y ra một chút chủ ý, liền tránh khỏi chúng ta phí tâm."
"Sư huynh có bí pháp giam cầm nguyên thần không?"
"Tự nhiên có." Trong lòng bàn tay Đại Pháp Sư có hai sợi khí tức tương sinh tương khắc quấn quanh lẫn nhau, ngưng tụ thành hình dạng bảo khóa.
Lý Trường Thọ thì là lấy ra năm cuốn quyển trục từ trong tay áo, hai người ăn ý nhìn về phía trung niên đạo sĩ giữ lại chòm râu dê, lộ ra nụ cười thản nhiên.
...
Nửa ngày sau, tại chỗ sâu Bát Bảo Vân Quang Động.
Âm thanh thề thốt giống như tụng kinh cuối cùng cũng yếu đi, bên trong không trung xuất hiện vài tiếng sấm rền, lực lượng Thiên Đạo đến rồi lại đi.
Trung niên đạo sĩ ngồi quỳ chân ở bên cạnh một chỗ bảo trì, thân hình vô lực nằm xuống đất, khóe mắt có lệ nóng xẹt qua, mái tóc rối tung cũng bắt đầu trở nên sặc sỡ.
Vết đỏ như giọt nước trên trán, tất nhiên là ấn ký nguyên thần bị quản chế.
Quang mang lấp lóe, thân ảnh đạo sĩ này tiêu tán, ngưng tụ thành một con dị thú.
Nó như là một con dê rừng cỡ lớn, lại như là một con nai mềm mại lông trắng, thân hình thon dài, có dáng người đẹp đẽ, đỉnh đầu có sừng dựng thẳng, xung quanh sừng dựng thẳng sinh ra ba chiếc lông dài sặc sỡ, hoàn toàn che lấp sừng dựng thẳng.
Bốn móng có đầy những quầng sáng nhiều màu sắc, hoàn lẫn với ánh sáng phát ra từ những chiếc lông dài.
Sau khi thần thú này hiện ra thân hình, Linh Nga cũng không khỏi khẽ khen: "Bản thể thật xinh đẹp...đáng tiếc là thú đực."
Thân thể vô lực nằm vật xuống của Bạch Trạch khẽ run mấy lần.
Lý Trường Thọ ở bên cạnh cười nói: "Chúc mừng sư huynh, đạt được một lương kỵ."
"Chúc mừng ta làm gì?" Đại Pháp Sư cười nói: "Phẩm tính của vị Bạch Trạch này tương hợp cùng với ngươi, tất nhiên là ngươi thu y làm tọa kỵ."
"Sư huynh không thu y?" Lý Trường Thọ vội nói: "Vậy chúng ta phí sức lực lớn như vậy làm gì, trực tiếp giết đi, ta cũng không cần dùng tọa kỵ."
Bạch Trạch lập tức nhảy dựng lên, một đôi tròng mắt màu vàng thon dài mở ra, hung tợn nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ.
Đại Pháp Sư cười nói: "Đừng có từ chối, khách khí với ta cái gì?"
"Sư huynh, ta xác thực không có ý này!" Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Sư huynh tưởng tượng đi, nếu ta ngồi cưỡi Bạch Trạch ra ngoài, Ngọc đế bệ hạ lại nên tìm tọa kỵ nào, mới có thể hơn Bạch Trạch một đầu? Hơn nữa, bản thể của ta ngày bình thường đều ở trong nhà không ra, đều là dùng hóa thân hoạt động, hóa thân rơi vào nguy cơ liền trực tiếp tự hủy, cưỡi tọa kỵ ngược lại là không tiện."
"Chuyện này, ngược lại cũng có một chút đạo lý!" Đại Pháp Sư cau mày nói: "Như vậy, mang về Động Suất Cung? Chuyện này còn chưa bẩm báo Lão Quân, nếu như Lão Quân không vui lại nên làm thế nào...sư đệ, không bằng an trí tại Tiểu Quỳnh Phong đi."
"Tiểu Quỳnh Phong cũng không ổn." Lý Trường Thọ giang hai tay nói: "Ta còn chưa sẵn sàng để lộ át chủ bài của ta cho y."
"An Thủy Thành?"
"Đó không phải là nơi mới vừa an bài những Ma Binh tiền bối kia, nếu để cho yêu soái Thượng Cổ đi qua, đây chẳng phải là..."
"Đủ rồi!" Bạch Trạch gầm nhẹ: "Để chính ta bay trên trời!"
"Ừm?" Đại Pháp Sư quét ánh mắt qua, Bạch Trạch lập tức run run mấy lần, lập tức cúi đầu.
"Thuộc hạ có ý tứ là, nếu như không có nơi thích hợp an trí." Bạch Trạch thầm nói: "Không bằng để cho thuộc hạ đi lại ở bên ngoài, thuộc hạ am hiểu tránh né tai hoạ, đến lúc cần thuộc hạ hiện thân, thuộc hạ lập tức chạy tới là được."
Đại Pháp Sư lại lắc đầu, thở dài: "Cũng không ổn, như thế chẳng phải là sẽ làm cho người ta nói Nhân Giáo chúng ta không biết anh tài, hãm hại thụy thú?"
Bạch Trạch không khỏi rơi lệ...
Các ngươi hãm hại ta còn ít sao? Còn ít sao?
Năm tầng lời thề Thiên Đạo, bí pháp nguyên thần khống chế, cưỡng chế không cho phép biến thành hình người, lặp đi lặp lại đề cập muốn huỷ y...cho rằng hắn không biết huỷ trong miệng Thuỷ Thần, cụ thể là có ý gì sao!
Hắn vốn là muốn đi theo Thuỷ Thần, lại sáng tạo một phen đại nghiệp!
Không đề cập nữa, không đề cập nữa...
"Có." Đại Pháp Sư hai mắt tỏa sáng, lấy ra một khối ngọc phù từ trong lòng ngực, điểm vào một đạo tiên quang.
Đại Pháp Sư cười nói: "Đưa khối ngọc phù này cho tiểu quý Độ Tiên Môn, nuôi dưỡng vị thần thú Bạch Trạch này ở bên trong Độ Tiên Môn, không cho y đi đến Tiểu Quỳnh Phong của ngươi là được."
Lý Trường Thọ suy nghĩ đôi chút, miễn cưỡng đáp ứng.
Như vậy, cũng thuận tiện cho hắn sử dụng thần thông của Bạch Trạch, làm một ít công tác thu thập tình báo.
Nhiều ít là vẫn có một chút tác dụng.
Bọn hắn đều là gây sự ở trong động của phủ Độ Ách Chân Nhân, cũng có một chút không tưởng nổi.