Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 737 - Chương 737.

Chương 737. - Chương 737. -

Đại Pháp Sư cố ý xem kịch, muốn để cho Lý Trường Thọ cùng với Linh Nga đưa Bạch Trạch trở về sơn môn, nhưng Lý Trường Thọ vào giờ phút này cũng không có quá nhiều tín nhiệm đối với Bạch Trạch, lo lắng Bạch Trạch đồng quy vu tận cùng với chính mình.

Thế là, một lát sau...

Một thần thú đầy màu sắc thân hình hơi mờ, lôi kéo một đám mây xẹt qua bên trên không Côn Luân Sơn, ẩn tàng khí tức, tránh né thiên cơ, nhanh chóng bay về phương hướng Độ Tiên Môn.

Bên trên mây trắng, Lý Trường Thọ, Linh Nga, Đại Pháp Sư ngồi xếp bằng.

Linh Nga hỏi: "Sư huynh, vì sao lúc đó huynh chọn đáp án của ta?"

"Chuyện này..." Lý Trường Thọ cười nói: "Kỳ thật chỉ có một điểm, Bạch Trạch hẳn là đã tính kế nửa năm, mà thời gian ta phản ứng chỉ có nửa ngày. Vì vậy, ta đã giả định trước một kết luận —— bất kể cuối cùng ta đưa ra lựa chọn nào, Bạch Trạch cũng đều đã sớm dự đoán được. Nghe những lời y nói lúc trước, y hẳn là đã quan sát ta rất lâu rồi."

Đại Pháp Sư hỏi: "Vậy vì sao không chọn đáp án của ta?"

"Chuyện này, sư huynh đừng nóng giận!" Lý Trường Thọ cười nói: "Lúc ấy sư huynh cũng không suy nghĩ quá nhiều, luôn ôm tâm lý vui đùa, dù sao thì tu vi của sư huynh cao thâm, cho dù tiêu tốn mười năm ~ tám năm truy giết Bạch Trạch, cũng chỉ là một việc bé nhỏ. Cho nên, ta coi sự lựa chọn của sư huynh là một sự lựa chọn không được đầy đủ. Mà lựa chọn như vậy, ấn theo tình huống bình thường mà nói, là lựa chọn khả dĩ thứ hai, nhưng cũng không thể áp dụng ở trên người vị yêu soái Bạch Trạch này. Ngược lại, người như Linh Nga, thông minh nhưng suy nghĩ khó chu toàn, đáp án cho ra, có ba thành khả năng là chỗ ẩn thân của Bạch Trạch."

Linh Nga lộ vẻ mặt giật mình, sau đó mỉm cười vui vẻ , tiến lại gần sư huynh thêm một chút.

"Chỉ có ba thành nắm chắc?" Đại Pháp Sư cười đến híp cả mắt: "Đây cũng không giống như tính tình của sư đệ ngươi."

Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, nghiêm mặt nói: "Xác thực chỉ có ba thành nắm chắc, bất quá vụ cá cược này sẽ không lỗ, nếu tìm được thì hôm nay sẽ tiết kiệm được công sức, nếu không tìm thấy thì cũng chỉ có thể truy sát. Bất quá ta còn có một chuyện không hiểu...Bạch Trạch ngươi, không có việc gì sao lại dò xét mới vừa cất bước miếu Hải Thần làm gì?"

Ba người nhìn về phía trước, thụy thú kia lại im lặng không nói.

Bầu trời xanh thẳm giống như cái bóng mặt hồ, hình thể thụy thú thon dài lướt qua trong không trung, kéo theo ánh sáng lung linh đầy màu sắc mờ nhạt, mỗi một lần dậm vó, cũng sẽ để lại một vòng sóng đầy màu sắc trên không trung.

Y muốn chú ý sao?

Vì muốn làm ra món ngon nhất phàm trần, năm đó đi đến ven biển Nam Hải tìm nguyên liệu nấu ăn, kết quả bị một đám tráng hán ngựa có thể phi trên cánh tay ngăn ở cửa thành, loại chuyện có hại đến phong phạm cao nhân này, tất nhiên là không thể nói ra được.

"Vào thời điểm đó, ta đã nhìn thấy ngày hôm nay."

Bạch Trạch nói như vậy.

Đại Pháp Sư cùng với Lý Trường Thọ liếc nhìn nhau, trong mắt toát ra mấy phần khâm phục.

Lý Trường Thọ thấp giọng nói: "Quả nhiên không thể giữ."

"Huỷ đi." Đại Pháp Sư yên lặng lấy ra Thái Cực Đồ: "Hiện tại cũng coi như là thanh lý môn hộ."

Bên trong Độ Tiên Điện, Quý Vô Ưu nhìn đầu thần thú đang ngẩng đầu đứng trước mặt, cúi đầu một lần nữa, cầm ngọc phù trong tay đọc lần thứ tư.

Đại Pháp Sư đích thân hạ lệnh!

Ngọc phù nhìn như bình thường này, trên đó còn lưu lại đạo vận cao thâm, khiến cho chất liệu của nó cũng đều xuất hiện một loại thăng hoa nào đó!

Quý Vô Ưu hô to một tiếng: "Nhanh! Đi an bài chuồng ở cho Bạch Trạch tiền bối!"

Mấy vị trưởng lão trong điện, Lý Trường Thọ cùng với Tiểu Linh Nga đứng ở một bên, vào giờ phút này đều trở nên yên tĩnh.

Gương mặt ưu nhã của Bạch Trạch gần như sụp đổ thành mặt lừa.

"Chưởng môn." Bên cạnh có trưởng lão vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Chỗ ở, an bài chỗ ở!"

"Khụ, khụ khục! Đúng! An bài chỗ ở cho Bạch Trạch tiền bối!"

Quý Vô Ưu vội vàng chắp tay vái chào: "Tiền bối chớ trách, đạo tâm tạm thời khuấy động, có một chút không kềm chế được, dù sao cũng là mệnh lệnh Đại Pháp Sư đích thân giao."

Thuỵ thú này nhíu mày nhìn về phía Lý Trường Thọ, trong đáy lòng lại vang lên lời nói trước khi tới đây của Lý Trường Thọ.

【 Không cần nói nhiều, không cần hỏi nhiều, gật đầu là được. 】

Bạch Trạch chậm rãi gật đầu, thân hình đẹp đẽ lóe ra hào quang bảy màu, làm cho các vị trưởng lão cũng đều nhìn có một chút xuất thần.

Lý Trường Thọ ở bên cạnh nói: "Chưởng môn, Bạch Trạch tiền bối thích yên tĩnh, không bằng tìm một ngọn đồi gần đỉnh Tiểu Quỳnh Phong làm chỗ an cư cho Bạch Trạch tiền bối. Còn xin chưởng môn ra lệnh để cho những người khác chớ nên quấy rầy tiền bối tĩnh tu."

"Thiện." Quý Vô Ưu lập tức đáp ứng.

Ánh mắt của Bạch Trạch xê dịch qua lại ở trên người của Quý Vô Ưu cùng với Lý Trường Thọ, khóe miệng hếch lên, khám phá nhưng không nói toạc.

Toàn bộ quá trình an trí Bạch Trạch, tổng thể coi như bình ổn.

Bên trong Độ Tiên Môn ngoại trừ sư huynh muội Lý Trường Thọ, biết lai lịch của Bạch Trạch, cũng chỉ có Quý Vô Ưu cùng với mấy vị trưởng lão.

Bạch Trạch muốn ẩn tàng thân hình không bị môn nhân đệ tử Độ Tiên Môn nhìn thấy, cũng không phải là việc khó.

Quý Vô Ưu đầu tiên dùng kết giới tiên lực, bao trùm đỉnh núi trống không sát vách Tiểu Quỳnh Phong, làm nơi ở cho Bạch Trạch.

Lại nghe được Lý Trường Thọ truyền âm, Quý Vô Ưu thuận thế đưa ra chưởng môn Lệnh, cho Lý Trường Thọ toàn quyền phụ trách xây dựng động phủ cho Bạch Trạch, cùng với các loại trận pháp trên toà "Hắc Trì Phong" này, tất cả chi phí do Bách Phàm Điện cung cấp.

Cái tên Hắc Trì là để che giấu tai mắt người mà thôi.

Đợi chưởng môn và các vị trưởng lão rời khỏi Hắc Trì Phong, Lý Trường Thọ nhỏ giọng căn dặn vài câu đối với Linh Nga, Linh Nga quay người bay trở về bên trên Tiểu Quỳnh Phong, chỉ để lại Lý Trường Thọ cùng với Bạch Trạch ở một mình...

Bạch Trạch nằm bên cạnh đầm nước, mặt mũi tràn đầy không thiết sống, không khỏi yếu ớt thở dài.

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ có một chút suy nghĩ, cũng là thở dài dưới đáy lòng.

Kết quả là vẫn không thể nào giết.

Trước đây ở bên trong động phủ của Độ Ách Chân Nhân, hắn cùng với Đại Pháp Sư kẻ xướng người hoạ, thành phần trêu chọc, hãm hại Bạch Trạch kỳ thật chỉ có bảy thành.

Còn lại ba thành, là ý kiến khác nhau xuất hiện giữa Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư...

Lý Trường Thọ có thể cảm giác được rõ ràng, Đại Pháp Sư tồn tại một loại tinh thần trọng nghĩa phổ biến.

Đại Pháp Sư không thích dính nhân quả, bởi vì đạo cảnh tự thân cao thâm, sống qua năm tháng dài, từng thấy quá nhiều thăng trầm, sinh linh bi thảm, cho nên biểu hiện ngày bình thường, đối với sinh linh sinh tử đều nắm giữ một loại lạnh nhạt.

Nhưng Đại Pháp Sư tuyệt đối không phải người tâm địa lãnh khốc.

Cũng ví dụ như ngày hôm nay, Đại Pháp Sư cảm thấy Bạch Trạch cũng không có tội ác tày trời, không cần trực tiếp đánh giết.

Bình Luận (0)
Comment