Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 738 - Chương 738.

Chương 738. - Chương 738. -

Hơn nữa Bạch Trạch cố ý đầu nhập vào, bằng vào uy năng của Bạch Trạch, danh tiếng thụy thú, tiến vào Nhân Giáo cũng coi như thích hợp, cho nên vẫn luôn trêu đùa, khuyên Lý Trường Thọ bỏ qua cho Bạch Trạch một lần.

Đại Pháp Sư tự nhiên là có thể nghĩ như vậy, dù sao thì Đại Pháp Sư ngoại trừ Thánh Nhân, đã không cần phải sợ hãi...

Nhưng Lý Trường Thọ thì không được.

Vốn đã là ở vào trung tâm vòng xoáy Hồng Hoang, Lý Trường Thọ tuyệt đối không nguyện lưu lại tai hoạ lớn như vậy!

Nhất là, sau khi biết được Bạch Trạch bí mật quan sát chính mình lâu như vậy, Lý Trường Thọ cảm giác đại bộ phận át chủ bài của chính mình, cũng đều có thể bị Bạch Trạch nhìn trộm được!

Nhắc đến chuyện này đúng là thực sự không yên lòng.

Nhưng Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư cũng không tranh luận, ý kiến có khác nhau, cũng là Đại Pháp Sư cùng với Lý Trường Thọ từng người lui một bước, ở bên trong quá trình ép buộc Bạch Trạch, từng bước đạt thành nhận thức chung.

Sau đó, đôi sư huynh đệ này đồng thời ra tay, dùng thủ đoạn từng người tin được, khống chế Bạch Trạch...

Trong quá trình này, Bạch Trạch nhìn như là người vô tội bị hại, kì thực đã đạt đến toan tính nguyên bản của Bạch Trạch—— Đến cậy nhờ Nhân Giáo.

Mà lúc vị Bạch Trạch này gặp đả kích lớn nhất, cũng không phải là bị Đại Pháp Sư cùng với Lý Trường Thọ khốn trụ, cũng không phải là bị Lý Trường Thọ nhẹ nhõm phá cục, tìm được nơi ẩn thân của y.

Mà là y từ lúc ban đầu, liền nhìn lầm dã tâm của Thuỷ Thần...

Tưởng rằng là bá chủ nhất đại minh quân, kết quả như thế nào lại là, không có lòng làm bá chủ thiên địa, chỉ cầu bản thân tiêu dao vô sự?

Cách cục đâu?

Cái nhìn đại cục đâu?

Không, những điều kiện của Thuỷ Thần đều là gì!

Đứng sau lưng Thánh Nhân mạnh nhất, càng là đứng ở bên trong Thiên Đạo đại thế, bản thân có lực tính kế kinh người, tốc độ tu vi tăng lên có thể xưng là đáng sợ, thậm chí thường thường còn dùng phương thức thiên phạt, tiến hành một lần tương tác mật thiết cùng với Thiên Đạo!

Có loại điều kiện này không đi dương danh lập vạn, lại thừa hành thanh tĩnh vô vi, đây không phải là đùa giỡn cùng với Bạch Trạch y hay sao?

Nói thật, bị thiên phạt nhiều lần như vậy còn không chết, Bạch Trạch chỉ từng nhìn thấy mỗi Thuỷ Thần.

Bạch Trạch tự nhiên biết, đây là duyên cớ Thuỷ Thần làm việc có hạn độ, cho dù chọc giận vị trong Tử Tiêu Cung kia, cũng chỉ là khiển trách sơ đối với Thuỷ Thần, hơn nữa luôn có loại sư gia nhìn đồ tôn, nghiến răng nghiến lợi và chán ghét...

Đây là cái gì?

Vị Thuỷ Thần này không phải chính là rõ ràng, một trong song đế Thiên Đạo dự định sao?

Cho nên, lúc Lục Áp tìm chính mình, Bạch Trạch mắt thấy không thể thoát khỏi nhân quả Yêu Tộc, dứt khoát liền hướng về phía trước bước ra nửa bước.

Kế sách y cho Lục Áp là lấy tiến làm lùi, làm sao không phải là bản thân y đang lấy tiến làm lùi?

Nhưng...

Lại hoàn toàn nhìn lầm.

Bạch Trạch thuận lợi đến bên người Thuỷ Thần, trở thành kẻ kéo xe của Nhân Giáo, sau này đoán chừng là sẽ ở bên cạnh bản thể Thuỷ Thần cả đời, đừng nói là mưu tính thiên địa đại vận cái gì, về sau thật sựu có thể an tâm từ từ vượt qua quãng đời còn lại, ngủ cùng với thiên địa...

Ý niệm tới đây, Bạch Trạch yếu ớt thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Con đường tự mình chọn, lại có thể trách ai được?

Lý Trường Thọ dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Trạch, cười nói: "Tiền bối, đừng có thất lạc, Nhân Giáo thừa hành thanh tĩnh vô vi, ta và sư huynh cũng sẽ không bắt buộc tiền bối làm nhiều cái gì. Tiền bối không đứng ở phía Yêu Tộc, đã xem như giúp chúng ta đại ân."

Ý nghĩ của Lý Trường Thọ chuyển biến hết sức nhanh chóng.

【 Đã không có cách nào giết Bạch Trạch, vậy cũng chỉ có thể tăng cường độ hảo cảm! 】

Bạch Trạch cau mày nói: "Nơi đây đã không có người khác, bần đạo lại hỏi đạo hữu một câu, đạo hữu có thể thật lòng nói với bần đạo một tiếng hay không? Đạo hữu thật sự không có lòng ham muốn quyền lực?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Nếu ta suy đoán không sai, tiền bối không có cách nào dò xét chỗ lực lượng Thiên Đạo tương đối nồng đậm đúng không?"

"Không sai, ta cần tránh né Thiên Đạo."

"Chẳng trách tiền bối sẽ có hiểu lầm như vậy." Lý Trường Thọ khẽ lắc đầu, đưa tay một chút, thả hai chiếc bồ đoàn ở, một chiếc bàn thấp bên cạnh đầm nước, dùng tay làm dấu mời.

Lý Trường Thọ nói: "Kỳ thật tiền bối không để ý đến một cái đạo lý đơn giản nhất, sau khi ta nói, tiền bối liền có thể rõ ràng nhân quả nơi đây."

"Đạo lý nào?"

"Nếu không phải tính tình của ta như thế, nếu không phải ta theo đuổi thanh tĩnh vô vi, Thánh Nhân lão gia của Nhân Giáo chúng ta, làm sao lại chọn ta?"

Bạch Trạch ngẩn ra, sau đó yên lặng, tựa đầu vào chân trước, thở dài nói: "Một đời khôn, một đời khéo!"

Lý Trường Thọ mỉm cười lắc đầu, để cho Bạch Trạch phiền muộn một hồi, mới nói: "Sau này tiền bối chỉ cần bảo trì hình dáng tướng mạo bản thể ở trước mặt người bên ngoài, lúc lén gặp mặt ta, tiền bối liền có thể tùy ý."

Bạch Trạch chậm rãi ngẩng đầu, cảm xúc đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với trước đó, hiển nhiên là bởi vì phát hiện ra sai lầm trí mạng của chính mình, cho nên trong đáy lòng tạm thời chấp nhận thân phận hiện tại...

Người kéo xe Nhân Giáo.

Bạch Trạch khôi phục thành thân hình trung niên đạo sĩ, trên trán có một ấn ký đỏ nhỏ như giọt nước mắt, mái tóc dài trên trán cũng biến thành màu bạc, tăng mấy phần cảm giác yêu dị cho y.

Bạch Trạch vào giờ phút này mặc một thân áo bào trắng rộng rãi, ngồi ở đối diện bàn thấp, cười khổ nói: "Bần đạo rốt cuộc nên làm gì."

"Ổn định hơn, ít sóng gió hơn, giải quyết xong nhân quả." Lý Trường Thọ cười nói: "Tất nhiên, cũng nhiều hơn một phần gông xiềng. Bất quá..."

"Bất quá làm sao?" Bạch Trạch cười khổ hỏi lại.

"Tiền căn hậu quả của việc này, không phải cũng là vì thần thông bản mệnh xu cát tị hung kia của tiền bối?" Lý Trường Thọ chắp tay một cái, cười khẽ vài tiếng: "Thật sự khiến cho người ta ghen tị!"

Bạch Trạch có một chút dở khóc dở cười, muốn than thở chút gì đó, lại có một chút không biết nên nói như thế nào, lại sững sờ một hồi bên đầm nước.

Trong chốc lát, Bạch Trạch chậm rãi thở hắt ra, trong nụ cười nhiều hơn mấy phần tiêu sái.

Trong mắt Bạch Trạch mang theo vài phần xa xăm, chậm rãi nói: "Sau Thượng Cổ, bần đạo vốn cho rằng, đời này đã không còn mục tiêu gì, đành phải từ từ tìm kiếm thăm dò, cuối cùng cũng tìm được mọo nơi không người, ngủ yên cùng với nhân gian. Cũng là vì trước đây nhìn thấy được ngươi, thấy được Thiên Đình bây giờ, không khỏi nghĩ đến gian khổ phụ tá tiên đế khai sáng Thiên Đình Thượng Cổ năm đó, khiến cho Thánh Tộc cường đại, đạo tâm tái sinh nguyện vọng. Chưa từng nghĩ, chung quy là đầu óc sai lầm."

Lý Trường Thọ cười nói: "Ta nào có hứng thú kiểm soát số phận của vô số sinh vật?"

Bạch Trạch nói: "Không phải là sung sướng khi đứng trên tất cả các sinh vật và nhìn thấy sự thăng trầm của thiên địa?"

Bình Luận (0)
Comment