Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 739 - Chương 739.

Chương 739. - Chương 739. -

"Chúng sinh không phải là cỏ xanh, cũng không phải là cá nhỏ không có trí tuệ. Mỗi người đều có những suy nghĩ, mong muốn, nhu cầu, bối rối và niềm vui của riêng mình. Họ sinh ra để đi một chuyến hành trình giữa trời và đất, không phải để tỏ lòng tôn kính đối với những thân ảnh đứng trên đỉnh sinh linh kia. Khát vọng quyền lực bất quá chỉ là khát vọng của bản thân, sao phải dùng những từ ngữ như hào khí, bất phàm, vương giả, chí tôn để làm đẹp? Cuối cùng bất quá là cũng chỉ mạnh hơn sinh linh một chút, sai khiến một chút sinh linh yếu ớt, nhận được sự thỏa mãn trên thể xác tinh thần mà thôi."

Lý Trường Thọ lấy ra một bầu rượu ở trong tay áo, hai chén ngọc, rót cho Bạch Trạch một chén rượu.

"Tiền bối hẳn là biết ta đang nói cái gì, tiền bối có thể ẩn mình vào lúc Yêu Tộc cường thịnh, không nên không rõ đạo lý dễ hiểu như vậy."

Bạch Trạch nhìn rượu bên trong chén, cười nhẹ lắc đầu, thở dài: "Xác thực đều là mây khói quá khứ. Chưa từng nghĩ, bần đạo vào lúc Yêu Đình hủy diệt mới nghĩ thông suốt đạo lý như vậy, đạo hữu tu đạo chỉ bất quá mấy trăm năm, đã thấy tường tận như vậy rồi. Khát vọng quyền lực bất quá chỉ là khát vọng của bản thân, chúng sinh sinh ra trong thế gian, bất quá để đi một chuyến hành trình giữa trời và đất. Thua trong tay ngươi, cũng không phải là không có đạo lý..."

Lý Trường Thọ cười cười, trong mắt tràn đầy thành khẩn, nói: "Có thể thắng tiền bối cũng chỉ là vì may mắn, cũng là phúc khí do sư muội ta mang đến mà thôi."

"Vậy thì." Bạch Trạch bưng chén rượu, nhẹ nhàng lướt qua một chút ở bên miệng, trên khuôn mặt anh tuấn ôn nhuận toát ra một chút ý cười: "Ngươi có dám nói chính mình không có ham quyền lực?"

"Tương đối mà nói, hẳn là khá thấp!" Lý Trường Thọ cười nói: "Ta cũng không có hứng thú đối với khống chế người bên cạnh, so với nhau mà nói, ta thích thanh tịnh hơn. Ngược lại là tiền bối, tiền bối lấy phụ tá minh chủ làm niềm vui thú cho bản thân. Phải chăng cũng là do ham muốn quyền lực, nhưng bản thân thiếu đi quyết đoán gánh vác nhân quả của chúng sinh, cho nên muốn thông qua phụ tá một sinh linh đi đến đỉnh chúng sinh, từ đó thu hoạch được cảm giác làm mạnh bản thân và cảm giác tồn tại?"

Bạch Trạch ngẩn ra, cẩn thận thưởng thức những lời này của Lý Trường Thọ, lại chậm rãi gật đầu.

"Bần đạo xác thực cảm thấy rất vui khi làm thế, nhưng cũng không phải là không có quyết đoán gánh vác nhân quả chúng sinh, mà là cảm thấy, bần đạo cũng không phải là người như vậy. Nếu có thể hai lần phụ tá minh chủ đăng lâm vị trí kia, lại thành công lui thân, lưu danh tiếng Bạch Trạch ta ở trong thiên địa! Ài, hiện tại chỉ có thể nghĩ như vậy, ha ha ha ha!"

Bạch Trạch cười to hai tiếng, bên trong nụ cười tràn đầy tàn niệm, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, vào thời điểm ngửa đầu, trong mắt còn có một chút quang mang lấp lóe.

Lý Trường Thọ cười nói: "Tiền bối có nguyện ý hiệu lực cho Thiên Đình hiện giờ?"

"Không muốn." Bạch Trạch chậm rãi lắc đầu: "Thiên Đình bây giờ có đạo hữu, bần đạo không có đất lập thân."

"Ngày có ngày đêm, đạo phân âm dương...mà thôi, bây giờ cũng không phải thời điểm nói những lời này." Lý Trường Thọ đột nhiên đánh gãy lời nói của chính mình, cố ý để trống một chút.

Vừa đúng lúc Linh Nga bay tới từ ngoài núi, trên tay cầm một cái khay, mang theo một vài món ăn nhỏ...

Trong chốc lát, Linh Nga buông thức ăn xuống, nói một tiếng "mời dùng" liền nháy mắt mấy cái đối với sư huynh, cưỡi mây bay đi.

Tinh thần của Bạch Trạch trở nên tỉnh táo, nhìn những món ăn tinh xảo trước mặt, đầu tiên là nhẹ nhàng hít hà, không cần Lý Trường Thọ mời, trực tiếp cầm đũa, gắp rau cải trắng bạch ngọc, đưa vào trong miệng cẩn thận nhấm nuốt, sau đó tán thưởng: "Mặc dù hương vị không quá ngon, màu sắc không trọn vẹn, mùi quá nồng, nhưng lại chứa đựng tấm lòng của sư muội đối với sư huynh, thật là đáng quý, đáng quý, hahaha!"

Lý Trường Thọ cười nói: "Tiền bối cũng thích đồ ăn ngon?"

"Lúc bần đạo sống phù phiếm qua ngày, niềm vui thú duy nhất chính là làm một chút đồ ăn ngon, thưởng thức cùng với người khác, thưởng thức một mình." Bạch Trạch quay đầu nhìn chung quanh một chút: "Nơi đây đơn sơ, đợi bần đạo dựng lên ốc xá, lại làm mấy món ngon mời đạo hữu."

"Tiền bối chờ một chút, ta cũng là người trong nghề đạo này, ta cũng muốn bộc lộ tài năng."

Nói xong, Lý Trường Thọ vung ra hai cỗ Đạo Nhân Giấy, cấp tốc xây nhà bếp ở chỗ này.

Hắn lại tự mình trở về Tiểu Quỳnh Phong một chuyến, chọn hai con linh thú nuôi trong nhà trân quý hi hữu, bắt hai con linh ngư bụ bẫm, mang đến Hắc Trì Phong.

Đôi khi, để gần nhau hơn, có chung sở thích là đủ rồi.

Bạch Trạch chủ động khởi xướng ước chiến, muốn so đấu trù nghệ cùng với Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ nói rõ hết thảy điều kiện, mới gật đầu đáp ứng, hai người làm trọng tài lẫn nhau, thi thố tài năng ở cạnh đầm nước trên núi hoang này.

Bạch Trạch đắm chìm nhiều năm ở trên trù đạo, các phương diện trù nghệ không chỉ thắng Lý Trường Thọ một bậc, mỗi một món ăn đều là vô cùng tinh tế.

Nhưng Lý Trường Thọ thắng ở chỗ có rất nhiều thủ thuật và hương vị mới hiếm có ở Hồng Hoang, cuối cùng dựa vào một lát cá phi lê cắt mỏng, cây ớt mới sáng chế, cùng với một câu "nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần nấu nướng đơn giản ", làm cho Bạch Trạch hoảng sợ như nhìn thấy người trời.

Sau đó hai người nâng ly cạn chén, uống hơi say, giữa lẫn nhau dường như triệt để không có địch ý.

Bạch Trạch vào giờ phút này dù sao cũng là bị quản chế bởi Lý Trường Thọ, cũng không dám quá mức khinh thường, liền bảo Lý Trường Thọ gọi thẳng tên y, sau này tiếp tục nghiên cứu thảo luận trù nghệ.

Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, xưng hô Bạch Trạch là "tiên sinh".

Thế là, ở bên trong từng tiếng "tiên sinh", bản thân Bạch Trạch dần dần bị lạc lối, lại có nhiều hơn mấy phần cảm giác thân cận đối với Lý Trường Thọ...

Nhưng Lý Trường Thọ không nghĩ rằng ngày hôm nay liền có thể kiếm đầy đủ độ thiện cảm.

Lúc bọn họ trò chuyện vui vẻ, Lý Trường Thọ chỉnh đốn tốt suy nghĩ, cố tình chọc một vết sẹo trên người Bạch Trạch...

"Bạch tiên sinh, lần này ta và ngươi so tài, ta thắng tất nhiên là dựa vào phúc khí của sư muội, nhưng cũng liên quan đến việc Bạch tiên sinh mua dây buộc mình."

Bạch Trạch không khỏi nhíu mày: "Ta mua dây buộc mình như thế nào?"

Lý Trường Thọ dùng tay trái lôi kéo ống tay áo phía bên phải, rót rượu ấm vào trong chén của Bạch Trạch, như là đang lơ đãng nói việc nhỏ, cười nói: "Đạo thế khó yên, thiên số khó định, tâm sinh linh khó có thể bình an. Ngày xưa ở trên đỉnh Bất Chu Sơn, tiên sinh và chúng Yêu Thần lập minh ước, sáng tạo Thánh Tộc, đạt được Thiên Đạo đại thế, có địa vị ngang nhau cùng với Vu Tộc, cùng nhau tranh thiên địa, phụ tá Yêu Đế, được lập làm yêu soái, hưởng kính ngưỡng của trên dưới Yêu Tộc. Sau đó Yêu Đình dần dần sa đọa, tiên sinh yêu quý thanh danh, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, nhàn vân dã hạc, mặc dù thoát ly nhân quả Vu Yêu đại chiến, nhưng lại chưa thoát khỏi nhân quả Yêu Tộc."

Bình Luận (0)
Comment