Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 740 - Chương 740.

Chương 740. - Chương 740. -

"Lần này Lục Áp tìm tiền bối cầu viện, tiên sinh không thèm quan tâm, liền cho Lục Áp sách lược tụ chúng yêu thảo phạt thiên, hiến tế Yêu Tộc, thành toàn cho Thiên Đình, cũng thành toàn cho bản thân Lục Áp và tiên sinh. Ở bên trong lời nói giữa tiên sinh và ta trước đây, từng nói Thánh Tộc cùng với Yêu Tộc khác biệt. Tiên sinh tự cho mình là Thánh Tộc cao quý, có nhiều ghét bỏ đối với Yêu Tộc hung ác, nhưng tiên sinh lại quên, Thánh Tộc cùng với Yêu Tộc bất quá chỉ là hai loại xưng hô. Các ngươi, đều là một tộc. Tiên sinh vốn nên đứng trên lập trường của Yêu Tộc, lại không chút do dự đẩy Yêu Tộc tới bên bờ sinh tử, đây chẳng phải là một điều xui xẻo sao? Làm sao có thể giành chiến thắng?"

Lý Trường Thọ khẽ thở dài một tiếng, nâng chén rượu lên, tiếp tục nói: "Hiện giờ nhân vật chính trong thiên địa là Nhân Tộc, người đứng ngoài đối với cử động của tiên sinh lần này tất nhiên là không sai, sẽ còn tán thưởng tiên sinh một câu đại nghĩa. Nhưng Bạch tiên sinh...ngươi đã làm người trồng hoa, tận hưởng niềm vui khi trồng hoa và nhìn chúng nở hoa, liền phải chịu đựng sự cô đơn khi những bông hoa héo úa và rơi xuống bùn, đây là được mất chi đạo, cũng là thiên địa cân đối chi đạo. Ta cũng không phải là bảo Bạch tiên sinh lại đi phụ tá Yêu Tộc, lúc này Bạch tiên sinh bị ta khống chế, ta cùng với Yêu Tộc cũng là đối lập. Nhưng Lý Trường Thọ ta không muốn trở thành Yêu Tộc kế tiếp, Yêu Đế kế tiếp trong mắt Bạch tiên sinh. Cho nên, ta cũng không mưu toan những tính kế, trù tính, cùng với bản lĩnh khác của Bạch tiên sinh, vào lúc Đại Pháp Sư muốn giữ tính mạng của tiên sinh, ta vẫn luôn chưa từng buông xuống sát tâm đối với tiên sinh. Tiên sinh cũng không phải là sinh linh đáng giá khâm phục, cũng không phải là ta tiếc tài. Không đến lúc nổi danh, cũng không rời đi lúc xuống dốc, đây mới có thể xưng là danh sĩ Hồng Hoang. Tiên sinh lúc này, còn chưa xứng."

Nói xong, Lý Trường Thọ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, chậm rãi đứng dậy.

Bạch Trạch nhíu mày thật chặt, thất thần nhìn chén đĩa trên chiếc bàn thấp trước mặt, ngay cả Lý Trường Thọ đi khi nào cũng không biết.

Đợi Bạch Trạch lấy lại tinh thần, chỉ còn lại tiếng nói của Lý Trường Thọ...

"Ba ngày sau ta lại đến uống cùng với Bạch tiên sinh, nhìn xem tiên sinh đến lúc đó, có thể bác bỏ nhận xét của ta một chút hay không? Dù sao thì, tri âm cũng khó kiếm."

Ba ngày sau…

"Thuỷ Thần đạo hữu, bần đạo suy nghĩ ba ngày, luôn cảm thấy...lúc trước ngươi nói có một chút không đúng. Yêu Tộc cũng không phải là Nhân Tộc, không thể quơ đũa cả nắm. Yêu Tộc chính là liên hợp thể vạn linh ở dưới minh ước, không có đồng tình của đồng tộc, không có vận mệnh chung của đồng tộc, bần đạo cũng là sinh linh tiên thiên, làm sao lại có cách nói là bây giờ bần đạo bội bạc Yêu Tộc? Quả thật, ở bên dưới Thiên Đạo, lai lịch của bần đạo bây giờ vẫn là Yêu Tộc, sự tình Lục Áp, những gì bần đạo làm xác thực là cõng xui xẻo, nhưng tuyệt đối không phải là phản bội! Ba ngày trước, những lời kia của đạo hữu nghe sơ qua rất có đạo lý, cũng xác thực dã công phá phòng tuyến đạo tâm của bần đạo, lại chỉ là quỷ biện, ám chỉ niệm tưởng, bao gồm quá nhiều thứ vào một chữ Yêu này, thực sự là thắng mà không võ! Ngày hôm nay ngươi và ta, không bằng luận sự tình Yêu Tộc năm đó, luận như thế nào là danh sĩ Hồng Hoang? Sau khi bần đạo giúp đỡ Yêu Đế thống ngự vạn tộc toàn thân trở ra, mặc dù quá trình của nó không thiếu âm mưu quỷ kế, sát nghiệt oan nghiệt, nhưng chung quy là làm cho vạn tộc thoát khỏi vận mệnh làm đồ ăn cho Vu Tộc. Bần đạo làm việc đoan chính, ngày hôm nay đẩy Yêu Tộc ra ngoài thành toàn cho Thiên Đình, Lục Áp, bản thân bần đạo, cũng không có đuối lý."

Ở cạnh đầm nước Hắc Trì Phong, Lý Trường Thọ cầm mấy túi bảo nang đến, thấy Bạch Trạch vừa nói chính là những ngôn ngữ này, lập tức cười đến híp cả mắt.

Vị Bạch Trạch này, quả nhiên càng khó lừa dối hơn so với những lão gia có thể cách không xem kịch kia...

Đạo lý Bạch Trạch nói ngày hôm nay, Lý Trường Thọ tự nhiên rõ ràng, càng có chiều sâu hơn so với lúc thảo luận những phương diện này cùng với Nữ Oa Thánh Nhân trước đây.

Nhưng hai chữ quỷ biện, vốn là vô lý mà cưỡng đoạt lý, nay Bạch Trạch khiêu chiến ngược lại, Lý Trường Thọ đương nhiên sẽ không rụt rè.

Ai mà không có chuẩn bị chiến đấu trong ba ngày này?

Khi Bạch Trạch dùng thời gian ba ngày, tiến hành suy nghĩ lỗ thủng cùng với quỷ biện trong lời mở đầu của Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ suy nghĩ, lại là ngày hôm nay nên luận như thế nào.

Khởi đầu của việc công tâm, nằm ở chỗ liên tục giao tiếp với nhau.

Ứng phó với nhân vật như Bạch Trạch, cần phải có đủ sự va chạm về tư tưởng, vẻn vẹn chỉ là trói buộc nguyên thần, lời thề Thiên Đạo, bất quá chỉ khiến cho y phục tùng mặt ngoài.

Sau này nếu như thật sự muốn dùng Bạch Trạch, y không cần toàn lực vẩy nước, cũng không tính là vi phạm lời thề Thiên Đạo...

Lý Trường Thọ lấy ra một đống bảo tài từ bên trong bảo nang, cười nói: "Bạch tiên sinh, ngày hôm nay không bằng động thủ cùng với ta, làm ra một căn phòng bếp đàng hoàng? Sự tình Yêu Tộc, ngươi và ta chậm rãi luận."

"Thiện." Bạch Trạch đột nhiên cười, cũng không tranh chấp nhiều trên việc này, tu tuy rằng có một loại thoải mái, nhưng càng nhiều, vẫn là kích động, chờ đợi tranh luận của Lý Trường Thọ ngày hôm nay.

Không bao lâu, một người một thụy thú này liền bắt đầu bận rộn.

Bạch Trạch vén tay áo lên, Lý Trường Thọ lấy ra Đạo Nhân Giấy, tìm nền móng, dọn sạch cỏ dại, bắt đầu xây một tòa lầu nhỏ.

Bạch Trạch cười nói: "So với động phủ xây dựng bằng thần thông phép thuật, như vậy ngược lại càng làm cho đạo tâm an bình."

Lý Trường Thọ nhẹ nhàng ném ra tài thảo luận ngày hôm nay đề: "Bạch tiên sinh, ngày hôm nay ngươi và ta không bằng nói một câu, trong lúc Yêu Tộc xuất hiện phân hoá sa đọa, có cơ hội vãn hồi hay không."

"Lần này bần đạo nhất định sẽ không giống như lần trước, bị loạn quyền của đạo hữu đánh cho bất tỉnh mà không có cách nào giải thích."

"Ngươi và ta chỉ là luận một chuyện mà thôi!" Lý Trường Thọ cười nói: "Sự tình năm đó, tiền bối hẳn là người biết rõ ràng nhất, là lựa chọn của tiên sinh. Tiên sinh cảm thấy, năm đó Yêu Tộc có thể cứu, hay là không thể cứu?"

Bạch Trạch trầm ngâm vài tiếng, nói: "Có thể cứu."

"Ta thấy chính là không thể cứu." Lý Trường Thọ tiện tay ấn trụ gỗ trong tay xuống dưới đất, nhân tiện đào một cái lỗ ở phía sau, nói: "Mời tiên sinh."

"Ừm khục! Tệ nạn Yêu Tộc năm đó, không ở chỗ có quá nhiều chủng tộc, bên trong quá phân tán, mà ở chỗ Vu Tộc không gây đủ áp lực, Vu Tộc chỉ đơn thuần là đi săn, cũng không coi Yêu Tộc là địch nhân...mặc dù ở trong mắt Vu Tộc, đồ ăn cũng không xứng đáng là địch thủ..."

Thế là, ở bên trên Hắc Trì Phong, một người một thụy thú sau khi trải qua ba ngày, chậm rãi mà nói một lần nữa.

Trước khi Lý Trường Thọ đến, tất nhiên là đã làm xong đầy đủ chuẩn bị.

Bình Luận (0)
Comment