Quý Vô Ưu chưởng môn chủ động xin đi, đeo lên tạp dề Lý Trường Thọ tặng cho Bạch Trạch, động thủ ở trong phòng bếp, còn bị Bạch Trạch than phiền tay chân vụng về...
Tình huống như vậy, nếu để cho môn nhân đệ tử Độ Tiên Môn nhìn thấy, tám thành là sẽ ngoác mồm kinh ngạc.
Mà tình huống như vậy, nếu để cho các cao thủ Yêu Tộc vào giờ khắc này đang đau khổ tìm kiếm tung tích Bạch Trạch nhìn thấy, cũng không biết sẽ có mấy kẻ tức điên...
Tại dãy núi ranh giới Bắc Câu Lô Châu, trong một tòa cung điện bí ẩn.
Lục Áp đạo nhân chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trước bảo tọa đài cao. Trên đài cao có hơn mười mấy vị cao nhân Yêu Tộc ngồi, vào giờ phút này phần lớn đều lộ ra sắc mặt khó coi.
Dưới đài cao, mấy vị Yêu Vương run bần bật quỳ gối trong điện...
"Phế vật!" Tại vị trí cuối đài cao, nam yêu giống rắn cất giọng xuyên thấu và hét vào mặt các Yêu Vương trẻ: "Để các ngươi đi tìm lời đồn có quan hệ đến Bạch Trạch nguyên soái đến từ nói nào, rải ra mấy vạn tiểu yêu, tin tức đưa về lại chính là hai chữ —— không biết? Xem ra, các ngươi cũng đã quen lãnh đạm, không điều giáo không được!"
Mấy vị Yêu Vương vội vàng hô to: "Tha mạng! Lão tổ tha mạng!"
"Lai lịch của lời đồn kỳ thật không cần nghe ngóng nhiều." Một lão yêu đầu dê rừng vuốt râu cười nói: "Theo ý kiến của bần đạo, nhất định là ai muốn dụ Bạch Trạch nguyên soái hiện thân, mà không phải là thấy được Bạch Trạch nguyên soái."
Lục Áp nhíu mày ngồi trở lại bảo tọa, đưa tay vẫy lui mấy vị Yêu Vương phía dưới.
Mấy vị lão yêu đồng thời ra tay, ngăn cách đại điện cùng với ngoại giới.
Lục Áp trầm giọng nói: "Bạch Trạch nguyên soái tám thành là đã rời khỏi Ngũ Bộ Châu, y không có ý quản nhiều việc nơi này, có thể cho chúng ta một kế sách đã là vô cùng không dễ."
"Điện hạ!" Cao nhân Yêu Tộc Lộc Công ngồi ở trong ghế, chắp tay hỏi: "Lần trước ngài đi tìm Bạch Trạch nguyên soái, Bạch Trạch nguyên soái gián ngôn thừa dịp cơ hội Thiên Đình suy yếu thảo phạt thiên, sau đó mượn cơ hội đánh lui Thiên Binh, cò kè mặc cả cùng với Thiên Đình...như vậy, không biết Bạch Trạch nguyên soái có nói, ứng đối ra sao với cục diện trước mắt này? Thiên Đình không những không phát binh, còn đều là dùng ráng chiều treo chữ, hủy quân tâm của chúng ta, chúng ta nắm lại nắm đấm, cũng không thể đánh ra."
"Ta hoài nghi, vị Nguyệt Lão Thiên Đình kia cũng đang giở trò!" Một đầu gấu trắng tinh hừ một tiếng, nói: "Ở trong nửa năm gần đây, cháu chắt của ta có ba cặp phu phụ, đều là bởi vì tham gia vào nhân duyên của người khác, gây ra rất nhiều phiền phức! Ta cảm thấy buồn bực, làm sao mà cháu gái cao hơn một trượng như gấu của ta, làm sao sẽ được nam yêu Hồ tộc coi trọng? Còn khăng khăng một mực như vậy, đến chết cũng không đổi..."
"Hẳn là nhìn vừa ý."
"Không không, việc này có một chút khác thường, đã có không ít phu phụ trẻ tuổi thậm chí là phu phụ thế hệ trước trở mặt."
Có lão yêu đầu cá sấu vào giờ phút này mới phản ứng: "Ha ha ha ha! Trượng cao trượng rộng!"
"Ừm?" Lão Gấu trắng nhướng mày.
"Khục, bổn vương nhớ tới sự tình cao hứng."
"Ngươi rõ ràng chính là đang cười hình dạng của Hùng tộc!" Gấu trắng đứng dậy, thân hình giống như như núi cao tản mát ra yêu khí cuồn cuộn!
"Hôm nay liền để cho con cá nhỏ ngươi biết, cái gì là lực lượng của gấu!"
"Ngươi mới là cá! Cả nhà ngươi đều là cá! Lão tử chắc chắn hơn nhiều so với cá, chả lẽ lại sợ ngươi!"
"Đủ rồi!" Lục Áp khẽ quát một tiếng, hồ lô lớn màu trắng tím xuất hiện trong tay.
Hai vị lão yêu đã là muốn ra tay đánh nhau yên tĩnh trở lại trong nháy mắt, từng người hừ một tiếng, ngồi về vị trí của từng người.
Lục Áp nhẹ nhàng run rẩy khóe miệng, lạnh nhạt nói: "Tiếp tục phái người tìm kiếm nơi phát ra lời đồn có quan hệ đến Bạch Trạch nguyên soái, phe mình cũng đừng có sinh loạn. Phía sau Thiên Đình có chỗ dựa Thánh Nhân, đây là sự tình chúng ta đều biết rõ, chúng ta chỉ cần không đi chủ động tiến đánh Thiên Môn, giết một ít Thiên Binh cũng không sao. Các vị, đây là thời kì phi thường, còn xin khắc chế nhẫn nại. Chúng ta muốn chính là Thiên Đình thừa nhận địa vị của Yêu Tộc tại Hồng Hoang, tử đấu cùng với Thiên Đình, chỉ có thể là một con đường chết. Còn có, tiếp tục thu nạp Yêu Vương không có liên quan đến huyết mạch Thượng Cổ, càng nhiều càng tốt, đến lúc đó còn muốn dùng bọn hắn lắng lại lửa giận của Thiên Đình."
Hơn mười mấy vị lão yêu này đồng thời đứng dậy, vái chào đối với Lục Áp, đồng thanh nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
"Ài." Lục Áp thở dài, vào giờ phút này dùng diện mạo trước đây của gã, khuôn mặt anh tuấn mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"Nếu Bạch Trạch nguyên soái có thể trợ giúp chúng ta, lo gì...mà thôi, Bạch Trạch nguyên soái thoái ẩn nhiều năm, sống tiêu dao qua ngày, chắc hẳn lúc này đang tiêu dao ở ngay trong mây."
Lộc Công vội nói: "Chúng ta tự nhiên sẽ đem hết khả năng, cung cấp điện hạ ra roi!"
"Có Lộc Công và chư vị, lòng ta rất được an ủi." Lục Áp mỉm cười nói, đặt những lời nói mắng yêu ở trong đáy lòng, trong mắt vẫn lộ ra một chút sầu lo như cũ.
Cùng lúc đó, ở bên trên Tiểu Quỳnh Phong.
"Bạch tiên sinh đừng thêm thức ăn! Tất cả mọi người đã sắp ăn không nổi!"
"Ha ha ha, không sao không sao, hiếm khi thấy các vị đạo hữu vui vẻ, xem bản lĩnh trù nghệ của bần đạo!"
Lý Trường Thọ nghe vậy lắc đầu một hồi.
Đây rốt cuộc là một vị mưu sĩ Nhân Giáo, hay là một vị đầu bếp?
Bất quá, theo đại gia đình Nhân Giáo thường ngày mà nói, đầu bếp đúng là hữu dụng hơn so với mưu sĩ.
...
Tu hành trong núi tất nhiên là lấy thanh tĩnh làm chủ, ồn ào kiểu gì cũng sẽ quy về yên tĩnh, tiệc rượu cuối cùng cũng phải kết thúc.
Chỉ có biệt ly ngắn ngủi, mới có thể có đoàn tụ lần sau.
Lúc đêm tối, Quý Vô Ưu cùng với Vạn Lâm Quân trưởng lão, Lý Trường Thọ cùng với Linh Nga từng người rời khỏi Hắc Trì Phong, chỉ còn Bạch Trạch ngâm nga làn điệu dân ca, trở về chỗ ở đọc sách.
Lại ba ngày sau, Lý Trường Thọ đang suy nghĩ Bát Cửu huyền công ở trên Tiểu Quỳnh Phong, tâm thần chợt bị nhiễu loạn.
Hơi bấm ngón tay suy tính, Tâm thần của Lý Trường Thọ lập tức quy về Đạo Nhân Giấy tại Phủ Thủy Thần Thiên Đình, sửa sang lại kiểu tóc, áo bào, bưng phất trần đi ra khỏi thư phòng.
Ngoài cửa, Biện Trang đang bưng một khối ngọc phù, cúi đầu bẩm báo: "Thuỷ Thần đại nhân, có đạo đồng Càn Nguyên Sơn đến đây đưa khối Truyền Tín Phù này, nói là Thập Nhị Kim Tiên Xiển Giáo Thái Ất Chân Nhân, mời ngài đi đến Ánh vàng Động trên Càn Nguyên Sơn uống rượu dự tiệc!"
"Ồ?" Lý Trường Thọ hút ngọc phù vào trong tay, cẩn thận đọc nội dung trong đó một lần, cảm thụ được đạo vận lưu lại trên đó.
Đúng là vị Thái Ất Chân Nhân rất có thành tích ở trên âm dương đại đạo kia.
Đại âm dương sư tìm chính mình làm gì?
Nhàn rỗi không có chuyện gì muốn cãi nhau?
Lý Trường Thọ suy tư đôi chút, rất nhanh liền gật gật đầu, nói: "Việc này ta đã biết, đừng có lộ ra với bên ngoài."
"Vâng! Mạt tướng cáo lui!" Biện Trang ôm quyền đáp ứng một tiếng, quay người liền muốn rời đi.