"Năm đó y là yêu soái, càng là nhân vật mưu trí vô song, đấu thắng Côn Bằng yêu sư, thần thông dự cảm tai hoạ cũng có một chút lợi hại." Vân Tiêu nói khẽ: "Y nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đến cậy nhờ ngươi."
"Chuyện này, ta sẽ chậm rãi nói với ngươi, sự tình này rất dài dòng."
Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng, từ lúc Lục Áp phát ra hịch văn thảo phạt thiên, nói đến chính mình và sư huynh bắt được Bạch Trạch, lại nói lý luận "xu cát tị hung" mà Bạch Trạch hậu tri hậu giác nói ra.
Vân Tiêu cẩn thận suy tính, cẩn thận suy nghĩ: "Như thế, ngược lại là có bảy ~ tám phần độ tin cậy."
Lý Trường Thọ cười nói: "Bạch Trạch là vì vào Nhân Giáo tránh tai họa cũng được, hay là dự cảm được bên trong thiên địa có đại kiếp cũng được, lúc này đều đã bị Huyền Đô sư huynh chế trụ nguyên thần. Vị thuỵ thú Bạch Trạch này, không thể dùng tư duy của Nhân Tộc để bình phán quan hệ giữa y cùng với Yêu Tộc, phương diện Bạch Trạch đứng có lẽ còn muốn cao hơn một chút. Ta có thể cảm giác ra, y có một loại thương xót đối với vạn linh chúng sinh, có lẽ đây chính là nguyên nhân y được Thiên Đạo liệt vào thụy thú."
"Nếu trong lòng ngươi đã hiểu, ta đây liền không lo lắng nhiều." Vân Tiêu ôn nhu nói: "Nghe lời ngươi nói vừa rồi, ngược lại là cảm thấy, vị Bạch Trạch này bị ngươi hành hạ, cũng khá là đáng thương."
Lý Trường Thọ nhún nhún vai, nghiêm mặt nói: "Ta hiện tại chỉ có bản lĩnh bày mưu nghĩ kế, nếu không tiến hành đề phòng cẩn thận, làm sao có thể sống đến khi có thể đứng sóng vai cùng với ngươi."
Vân Tiêu hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lý Trường Thọ, chân thành nói: "Lúc này ta và ngươi không phải đang sóng vai mà đi sao?"
"Chuyện này...một chút tự đại nam nhân thường có mà thôi, không cần để ý." Lý Trường Thọ dùng tay làm dấu mời: "Chuyện thứ nhất là lo lắng Bạch Trạch tính kế ta, chuyện thứ hai, thế nhưng bởi vì trong tay Lục Áp có một ít pháp bảo lợi hại Yêu Đình để lại?"
"Hả? Pháp bảo lợi hại nào?" Vân Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Chỉ là nghe nói ngươi động thủ cùng với Thái Tử Yêu Tộc, lo lắng ngươi bị thương sẽ còn ráng chống đỡ vì mặt mũi Nhân Giáo, tới nhìn một chút trong đáy lòng mới có thể an ổn."
"Ta và ngươi quả nhiên là đã tiến vào cảnh giới ấm lên." Trong mắt Lý Trường Thọ mang theo vài phần xúc động.
Vân Tiêu lại xoay chuyển lời nói: "Thuận tiện cũng tới nhìn, ngươi là có trước sau như một hay không. Tam muội thường nói, nam tử Nhân Tộc là đa tình nhất, ít có người đáng tín nhiệm, đây là ảnh hưởng khi sinh ở hậu thiên. Thấy Linh Nga, ta ngược lại là cảm thấy yên tâm."
Cái trán của Lý Trường Thọ treo đầy vạch đen, khẽ gọi một tiếng: "Vân Tiêu."
"Ừm?"
Hai bàn tay trái phải ấn trên đầu vai của Vân Tiêu, Vân Tiêu cũng đều có một chút kinh ngạc, nhưng thấy mặt mũi Lý Trường Thọ tràn đầy nghiêm túc, tạm thời chưa tránh thoát đi.
Lý Trường Thọ thở dài nói: "Loại sự tình này không thích hợp để ngươi suy nghĩ, nếu không ta liền cảm thấy áy náy, có phải phàm tục chi tâm của ta đã làm bẩn đạo tâm tinh khiết của ngươi."
"Có, có sao?" Vân Tiêu tiên tử nháy mắt mấy cái, ánh mắt có một chút thấp thỏm, nhỏ giọng nói: "Những điều này vốn là đại đạo, đạo tâm của ta cũng không phải là không nhiễm phàm trần, không phải..."
Lý Trường Thọ bình tĩnh thu hồi hai tay, khe khẽ thở dài.
"Đôi tay này liền không rửa!"
Vân Tiêu lúc này cũng đã phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp chợt lóe lên vẻ đỏ ửng.
"Hừ! Quả nhiên là không thành thật! Ta sẽ trở về!"
"Đùa thôi, đùa thôi, tới cũng đều đã tới, dù sao cũng phải ở lại ăn bữa cơm." Lý Trường Thọ vội nói: "Còn có, tiên tử thấy Tiểu Quỳnh Phong này bố trí như thế nào?"
"Ừm? Ta ngược lại thật ra cũng không nhìn kỹ...Cửu Thiên Tức Nhưỡng? Ngũ Hành Hoán Thiên Trận? Loạn Lôi Sát Trận? Chuyện này..."
Vân Tiêu nhíu mày nhìn khuôn mặt mang theo đắc ý của Lý Trường Thọ, không nhịn được dùng ngón tay nhỏ nhắn nâng trán.
"Ngươi quả nhiên là, đại trận ở trên núi này, lại là so với Tam Tiên Đảo chúng ta còn nhiều hơn gấp mấy lần. Ngươi đang sợ cái gì? Nếu là có cường địch gì không ứng đối được, ta cũng có thể giúp ngươi ra tay."
Lý Trường Thọ lắc đầu, cười nói: "Bất quá là tránh trước tai hoạ mà thôi."
Dứt lời, hắn quay người nhìn về phía nhà tranh, Linh Nga đã cưỡi mây bay tới.
Lý Trường Thọ nói: "Nếu không có sự sắp xếp ở đây, ta sẽ phải phân tâm chuyện gia đình khi đi ra ngoài."
Gia đình...
Trong đôi mắt đẹp của Vân Tiêu xẹt qua mấy phần hiểu rõ, ôn nhu nói: "Linh Nga xác thực thanh tú cực kỳ đáng yêu, nếu nàng rảnh rỗi, ta thật sự muốn mang nàng đến Tam Tiên Đảo ở một đoạn thời gian."
Lý Trường Thọ nghe vậy, lập tức có một chút nghĩ không ra, tạm thời nhìn không thấu ngữ nghĩa trong lời nói.
Có vẻ như có một trò chơi tâm lý nhỏ ở đây, và số lượng các tầng liên tục leo thang...
"Vân tiên tử? Ai nha? Tiểu Thọ Thọ đưa người từ bên ngoài sơn môn vào! ?"
Bên trong phòng bài bạc, Tửu Cửu vừa nghe được tin tức như vậy, mặt mũi tràn đầy chấn kinh, Tửu Vũ Thi ở bên cạnh cũng có một chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Ngược lại là sư tổ Tiểu Quỳnh Phong chân chính Giang Lâm Nhi, cười xùy một tiếng đối với Hùng Linh Lỵ chạy đến đưa tin: "Các ngươi đều không dùng tiên thức dò xét cảnh vật chung quanh sao?"
Tửu Cửu và Tửu Vũ Thi thành thành thật thật lắc đầu, Hùng Linh Lỵ ngoẹo đầu...
"Đó là cái gì?"
"Nguyên thần tiếp xúc! Lực cảm giác mà Luyện Khí Sĩ đều có!"
Giang Lâm Nhi có chút vô lực vỗ vỗ cái trán, thật sự không biết nên mắng những nụ hoa tu hành ở trong núi này như thế nào, mấy chục năm gần đây Tửu Cửu không ra ngoài dạo chơi, nửa điểm tính cảnh giác cũng không có.
"Hở?" Tửu Cửu buồn bực nói: "Làm sao chỉ có thể nhìn thấy Linh Nga cùng với Tiểu Thọ Thọ, ở phía đối diện Linh Nga là một đoàn sương mù."
"Đây là thuật che mắt vô cùng cao minh, đồ đần!" Giang Lâm Nhi lắc đầu một hồi, biểu thị im lặng.
Tửu Cửu vội hỏi: "Sư nương, nữ tử kia nhìn như thế nào?"
Giang Lâm Nhi không khỏi khịt mũi coi thường: "Nói như ta có thể nhìn thấu vậy."
Tửu Cửu không nhịn được liếc mắt.
"Rất đẹp!" Hùng Linh Lỵ tăng thêm âm thanh tại cửa ra vào: "Vừa rồi ta đã ngớ người khi đi giao trà...cái loại này, cái loại này, ta cũng không biết nên hình dung như thế nào. Biểu huynh cũng thực sự ôn nhu đối với vị tiên tử này, Linh Nga còn giống như gọi vị tiên tử đó là tỷ tỷ."
"Cái gì?" Giang Lâm Nhi nhấc ngữ điệu lên, nàng vốn dĩ ngồi dặt dẹo ở bên trong ghế bành, vào giờ phút này lập tức ngồi thẳng người, cắn răng nói: "Đây là không quan tâm ai tới trước ai tới sau sao? Tiểu Trường Thọ sao có thể để Linh Nga gọi tỷ tỷ đối với người khác, rõ ràng là Linh Nga tới trước! Hừ hừ, vốn dĩ không có ý định nhìn trộm việc tư của người khác, bản sư tổ hiện tại không nhịn nổi! Nhìn ta đây!"
Nói xong, Giang Lâm Nhi nhẹ nhàng lay động bàn tay trắng nõn, ngoài cửa có hai mảnh lá rụng bay tới, chui vào đầu ngón tay của nàng.