Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 768 - Chương 768.

Chương 768. - Chương 768. -

Thi triển bí pháp "Ếch ngồi đáy giếng", hai mảnh lá cây kia dán ở trước mắt Giang Lâm Nhi, ánh sáng xanh lấp lánh, Giang Lâm Nhi lập tức nhìn thấu trở ngại rừng rậm, thấy được ba người uống trà bên hồ.

Tiên tử vốn dùng tiên thức không có cách nào dò xét kia, vào giờ phút này rốt cuộc cũng hiển lộ hình dáng.

"Ờ...thật đẹp..."

"Đúng không, đúng không!" Hùng Linh Lỵ tràn đầy hưng phấn phụ họa, mặc dù chính mình cũng không biết hưng phấn vì cái gì.

Tửu Cửu cùng với Tửu Vũ Thi ở bên cạnh tiến tới, Giang Lâm Nhi nhẹ nhàng lay động bàn tay trắng nõn, lại hút tới vài miếng lá cây, thi pháp cho hai người đeo lên, ba người cùng nhau quan sát từ xa.

Tửu Cửu đầu tiên là nhẹ giọng tán thưởng, sau đó thầm nói: "Linh Nga hôm nay cũng không kém đâu, còn dễ nhìn hơn một chút so với bình thường."

"Tiểu Trường Thọ này, còn muốn bắt cá hai tay mà không gây ra tiếng động?" Giang Lâm Nhi cắn răng mắng: "Dám làm cho Linh Nga ủy khuất, bản sư tổ sẽ cầm đao chém hắn!"

Tửu Cửu lại nhíu mày nói thầm: "Trông Linh Nga cũng không phải thật sự vui vẻ."

"Các nàng đang tranh." Ánh mắt của Tửu Vũ Thi đột nhiên trở nên sắc bén lên: "Nhìn cái cổ của Linh Nga...nàng mặc chiếc cổ áo quý giá nhất ở bên trong, đây chính là nàng chuẩn bị mặc lúc thành hôn!"

Tửu Cửu niết niết cái cằm: "Thật, thật sự rất xảo diệu. Các ngươi nhìn kỹ biểu tình của Tiểu Thọ Thọ, hắn hiện tại giống như có một chút khẩn trương, bầu không khí ở đó gần như đông cứng lại."

"Ài, Linh Nga thật là một nữ tử ngốc." Giang Lâm Nhi lộ ra biểu tình coi nhẹ thế thái, khẽ nói: "Giao trái tim cho kẻ phụ bạc, chỉ nguyện đời này sống bên quân."

Tửu Cửu đột nhiên nói: "Linh Nga đã sắp thua trận! Vị tiên tử kia nói gì đó, khuôn mặt Linh Nga có một chút ửng đỏ."

Tửu Vũ Thi ngâm khẽ vài tiếng, đề nghị: "Chúng ta có cần giúp Linh Nga một chút không?"

"Chuyện này làm sao giúp?" Giang Lâm Nhi hỏi lại: "Đây dù sao cũng là việc tư của người ta, nếu như Linh Nga không có ý kiến đối với một đạo hai lữ, Trường Thọ chiếm tiện nghi liền chiếm tiện nghi mà thôi, chúng ta cũng không quản được. Nói trở lại, người tới có tu vi gì? Vì cái gì, vừa rồi ta nổi lên một chút ý trêu cợt đối với nàng, linh giác liền nhảy, giống như đối mặt với sinh tử đại kiếp vậy.

Linh Lỵ, ngươi có nghe Trường Thọ cùng với Linh Nga gọi danh hào vị tiên tử này không?"

"Biểu huynh chính là gọi tiên tử, Linh Nga gọi tỷ tỷ..."

"Ta có biện pháp!" Tửu Cửu nắm chặt quyền, bàn chân mảnh khảnh đi đôi dép rơm mềm mại giẫm ở trên ghế, trên gương mặt xinh đẹp viết đầy ý chí chiến đấu.

"Các ngươi thử nghĩ xem, nếu như Tiểu Quỳnh Phong đổi người làm chủ, chúng ta còn có thể tiêu dao không buồn không lo như thế này sao? Chúng ta nhất định phải làm cho Linh Nga biết, đằng sau nàng, cũng có người duy trì!"

"Xùy!" Giang Lâm Nhi không nhịn được cười ra tiếng: "Ngươi muốn đi đá một cước liền đi, kéo chúng ta xuống nước làm gì, đừng để cho tiên tử hiểu lầm."

"Ta đá một cước làm cái gì, Tiểu Trường Thọ kém một bối phận so với ta." Tửu Cửu hừ một tiếng: "Sư nương ngươi có giúp hay không, không giúp ta đi nói cho sư phụ, ngươi uống say nói những lời đó..."

"Giúp, giúp! Giúp còn không được sao." Giang Lâm Nhi bất đắc dĩ cười một tiếng: "Da mặt của sư phụ ngươi còn mỏng hơn giấy, nếu biết ta không cẩn thận nói ra chuyện lý thú bên trong phòng, chỉ sợ là sẽ bế quan mấy ngàn năm không ra khỏi cửa. Thật sự còn dễ xấu hổ hơn so với nữ nhân! Nói đi Tửu Cửu, ngươi muốn làm gì?"

Tửu Cửu xoa cằm suy tư một hồi, rất nhanh liền đắc ý nói một câu: "Hừ hừ...Tửu tiên tự có diệu kế."

Thế là, một lát sau.

Một đóa mây trắng chở bốn đạo thân ảnh, từ phòng bài bạc trôi về hướng bên hồ.

Ba đạo thân ảnh ngồi quanh bàn thấp uống trà nói chuyện phiếm dưới bóng cây bên hồ, cùng nhau nhìn về phía bên này.

Mây trắng rơi cách đó vài bước chân và nhẹ nhàng tan biến trên cỏ, hiển lộ ra thân hình bốn vị nữ tử, thực sự có thể nói là "xinh đẹp như hoa", "mỗi người mỗi vẻ".

Các nàng thống nhất động tác, từng người nâng một chiếc khay tiến về phía trước

Cái trán của Lý Trường Thọ treo đầy vạch đen, muốn phàn nàn lại không tiện mở miệng, chỉ có thể đưa tay xoa xoa mí mắt.

Phía trước nhất là Tửu Vũ Thi, thanh tú động lòng người, đoan trang thư nhã, hạ thấp người hành lễ đối với Vân Tiêu tiên tử, cúi người buông chiếc khay trong tay xuống, đặt một đĩa tráng miệng ở trước mặt Linh Nga.

Đồ ăn ở bên trên đĩa tráng miệng, xếp thành chữ "Linh".

Tửu Vũ Thi hạ thấp người lui ra phía sau, Giang Lâm Nhi mặc váy nữ tiên của Độ Tiên Môn hướng về phía trước, đặt một đĩa tráng miệng chữ "Nga" ở trên bàn thấp, cũng hạ thấp người hành lễ lùi về sau.

Vân Tiêu tiên tử mỉm cười gật đầu thăm hỏi, Linh Nga lại là gương mặt đỏ bừng, không nhịn được lấy hai tay che mặt.

Sau đó, Hùng Linh Lỵ như một hòn non bộ đi tới, mặc tiên váy bó chặt, ngồi xổm ở trước bàn thấp, ngón tay cầm đĩa tráng miệng như là đồ chơi, cười hắc hắc, bỏ xuống liền chạy.

Ở trên địa tráng miệng này, viết chính là chữ "Tất".

Mà Hùng Linh Lỵ rút đi, Tửu Cửu ngàn năm mới mặc tiên váy hướng về phía trước, đặt đĩa tráng miệng chữ "Thắng" cuối cùng xuống, ôn nhu nói:

"Mấy vị dùng thong thả, không đủ lại gọi chúng ta."

Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói: "Làm phiền."

Ánh sáng phản chiếu của mặt hồ rơi xuống làn da mỏng manh như pha lê củaVân Tiêu, chiếu lên khuôn mặt không mị không diễm, nhưng lại đẹp đến không gì sánh được kia, làm cho Tửu Cửu cũng đều không nhịn được nhìn mà trợn tròn mắt.

"Không, không có việc gì, tiên tử...chúc ăn ngon miệng..."

Nói xong, Tửu Cửu nhanh chóng quay người, ngẩng đầu nhanh chóng chạy xa.

Lời nói chuẩn bị lúc trước, một chữ cũng đều nói không ra!

Linh Nga thực sự nhìn không ra tình hình trên bàn thấp, còn chưa tìm ra cách để giải thích, lại nghe thấy một tia truyền âm của sư tổ, ngẩng đầu nhìn về phía bìa rừng cách đó không xa.

Bốn "tiên tử" đoàn dưỡng lão Tiểu Quỳnh Phong vào giờ phút này đang giơ cao hai tay, như là rong biển không ngừng lắc lư, theo thứ tự đồ tráng miệng vừa giao, vừa nhảy vừa xoay người, lộ ra những ký tự to lớn trên lưng.

"Sư" "Muội" "Chắc" "Thắng!"

【 Linh Nga tất thắng, sư muội chắc thắng? 】

Bởi vì khổ người của Hùng Linh Lỵ quá lớn, chữ "Chắc" được tô sáng.

Linh Nga gần như đã khóc khi nhìn thấy điều này...

Cũng không nhìn đối thủ là ai sao?

"Khục." Lý Trường Thọ ở bên cạnh giới thiệu: "Những người đi tới vừa rồi có sư thúc quan hệ thân cận với ta, cũng có sư tổ của ta, còn có một vị sư thúc kiếp trước là thanh mai trúc mã của sư phụ, sau khi đầu thai chuyển thế trở về bên trong môn."

"Tỷ tỷ ngươi đừng suy nghĩ nhiều, mọi người, mọi người chỉ là..."

Trong mắt Vân Tiêu hàm chứa một chút ý cười, nói khẽ: "Tất cả mọi người đều rất thú vị."

"Sư muội, tiên tử." Lý Trường Thọ nâng tách trà lên nhấp một hớp: "Không bằng chúng ta đi lên bên trên Hắc Trì Phong bên cạnh, hôm nay ta sẽ làm một bữa cơm canh."

Bình Luận (0)
Comment